Khi những tia nắng vàng ươm đầu hạ nhẹ nhàng dệt tơ vương trên những cánh tím bằng lăng, ngang qua bao nẻo đường Hà Tĩnh, chắc ai đó sẽ giật mình, bớt chút vội vàng để được đắm mình vào sắc tím của tháng 5 thương nhớ.
Tháng 5, khi ve sầu đã tấu lên bản nhạc gọi mùa hè, những tán cây già ở Hà Tĩnh cũng ngợp ngời sắc phượng đỏ rực và sắc tím bằng lăng mơ mộng. Lũ học trò thường mặc định đó là hoa của tuổi hoa niên, của mùa thi, mùa chia ly...
Không phải ngày thật nắng. Không phải ngày thật nóng. Đó là ngày mà ta bất chợt nhận ra đồng lúa phía sau nhà đã lên màu vàng óng, những màu hoa học trò đã bắt đầu bung sắc. Và trong một ban trưa mơ màng, tiếng ve sầu bỗng nhiên xáo trộn mọi cảm xúc. Mùa hạ đã thực sự trở về nơi miền quê yêu dấu Hà Tĩnh…