Sau những ngày oi nồng, những trận mưa làm cho thiên nhiên dịu dàng và mát dịu hẳn. Miền mưa ký ức cũng thế mà ùa về, nhẹ nhàng mà sâu lắng, diệu vợi...
Màu nắng vàng đã chói chang khắp lối, cơn gió khẽ xào xạc đung đưa trên tàng lá hắt hơi nóng hầm hập. Một chiều chênh chao phố thị, ta nhớ những mùa hạ yêu thương đã qua…
Trong ánh nắng mùa hạ, màu xanh của mây trời, sắc vàng của những chùm hoa muồng hoàng yến ở đường Hàm Nghi (TP Hà Tĩnh) trở nên nổi bật, sáng bừng cả không gian.
Buổi sáng thức giấc, ta nghe bên tai những tràng âm thanh líu lo của lũ chim sau hồi nhà. Chúng rộn ràng hót không ngớt. Hình như chúng đang hân hoan điều gì? Rồi bỗng chốc nắng vàng lên lấp lóa, cả không gian như bừng tỉnh, ấm áp và thơm tho. Bầu trời rộng hơn, mây được vén lên phía cao vút chỉ thấy một màu trắng tinh khôi. Bần thần trong giây lát, ta mới nhận ra rằng mùa đã sang thật rồi.
Bữa nọ mở ô cửa sổ, bắt gặp một gánh sen hồng của chị hàng hoa từ ngoại ô vào phố. Chợt nhận ra mùa sen lại về giữa những cánh gió nhẹ bâng, bảng lảng, níu giữ một làn hương lặng thầm.
Không còn những hạt mưa xuân lất phất, bay bay nhẹ đậu trên những lộc non mơn mởn; không còn cái se se lành lạnh khiến mỗi buổi sáng thức dậy ta lại co mình ngồi một lúc trên giường với tấm chăn ấm.