Chuyện vụ án
Bị cáo Nguyễn Tiến Dũng trước vành móng ngựa. |
Từng tham dự rất nhiều phiên tòa hình sự, nhất là những vụ án giết người, tôi cố tìm trên gương mặt Dũng nét góc cạnh, sắc lạnh thường gặp của những bị cáo phạm tội “giết người”… Nhưng chịu. Trước vành móng ngựa, Dũng khá nhỏ bé, khờ khạo so với tuổi 30. Dù cố tỏ ra vững vàng (chắc là để làm yên lòng những người thân trong phòng xử án) nhưng thỉnh thoảng, Dũng lại len lén lau nước mắt. Gương mặt xanh xám, ánh mắt thất thần nhìn về phía vị đại diện Viện KSND tỉnh đang công bố cáo trạng. Có lẽ Dũng đang cố hình dung khoảnh khắc phạm tội của mình.
Bố mất, nhà Dũng chỉ còn mẹ và 2 chị gái. Vì gia cảnh nghèo, mẹ và các chị vào miền Nam làm công nhân, Dũng trở thành “trụ cột”, chủ gia đình và cũng là “đứa trẻ” giữ nhà. Trước đây, Dũng theo người ta làm nghề sắt thép nhưng do sức khỏe yếu, sau một lần bị tai nạn đành nghỉ hẳn. Không việc làm, nó chỉ quẩn quanh chăm sóc mảnh vườn, tự chăm sóc mình từ những đồng tiền hiếm hoi của mẹ, chị gái gửi về. Cuộc sống cứ chầm chậm trôi, Dũng đang mơ về ngày “cưới vợ”, sống một cuộc sống dù bần hàn nhưng an nhiên như nhiều nhà trong xóm. Thế nhưng, buổi chiều oan nghiệt đã đến, trói giấc mơ nhỏ bé ấy vào song sắt lạnh lùng của nhà tù.
Hôm đó, như thường lệ, Dũng ra chợ mua thức ăn để về lo bữa tối. Trên đường đi, gặp Trần Hòa Hiệp xin “cho tao điếu thuốc”, Dũng hào phóng mua một bao thuốc tặng Hiệp và về nhà. Thế nhưng, khi Dũng đang lúi húi chuẩn bị nấu ăn thì Hiệp xách gậy tìm đến nhà và lao vào đánh Dũng. Vô cớ bị đánh, Dũng chỉ biết chống đỡ. Được mọi người can ngăn, Hiệp bỏ về, Dũng tiếp tục công việc “nội trợ”. Một lúc sau, Hiệp lại tiếp tục xách gậy tìm đến đánh Dũng. “Tức nước vỡ bờ”, phần “con” trong người trỗi dậy, Dũng vào nhà lấy dao ra quyết ăn thua đủ với Hiệp. 2 “con thú” lao vào nhau và kết cục, Hiệp tử vong. Chỉ đến lúc Hiệp gục xuống, Dũng mới sực tỉnh, tìm đến Công an huyện Đức Thọ đầu thú. Và hôm nay, Dũng đứng trước vành móng ngựa để nhận hình phạt đích đáng cho hành vi của mình.
Ân hận. Ảnh: Internet |
Suốt phần thẩm vấn, tranh tụng, Nguyễn Tiến Dũng chỉ dạ, vâng và lí nhí trả lời những câu hỏi của hội đồng xét xử. Ngay cả khi vị luật sư bào chữa xin giảm nhẹ hình phạt cho bị cáo hay người nhà nạn nhân gay gắt lên án, yêu cầu tăng hình phạt, Dũng cũng chỉ biết cúi đầu, không biện bạch, không giãi bày. Ánh mắt thất thần, u uất, 2 bàn tay đan vào nhau, nhìn Dũng vô hồn trước vành móng ngựa, nhiều người cảm thấy bất nhẫn.
Giờ nghị án, mẹ Dũng lao đến ôm lấy con. Nhìn chàng trai 30 tuổi nức nở khóc trong vòng tay mẹ, những người có mặt không thể cầm lòng. Hàng ghế bên kia, người nhà nạn nhân cũng ôm nhau khóc. Những giọt nước mắt tiếc thương, hối hận, đau khổ và giận hờn của cả 2 phía đều mặn chát. Một kẻ phải chịu án tù, một người vĩnh viễn ra đi chỉ vì phút nông nổi, không làm chủ mình của cả hai. Trách ai đây? Hiệp thì đã phải trả giá bằng chính mạng sống của mình, Dũng thì 9 năm trời đằng đẵng trong trại giam. Kết cục đau buồn này gửi đến cho tất cả mọi người một chữ “nhẫn”, biết chế ngự, kiểm soát phần “con” trong người mình trước khi quá muộn.