Ai đó đã từng nói: “Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa”. Phải chăng là vậy khi ngay trong lúc này, giai điệu da diết trong ca khúc “Mong ước kỷ niệm xưa” của nhạc sĩ Xuân Phương lại vang lên, gợi trong người nghe hồi ức ngọt ngào về một thuở đã xa.
Phượng đang nở hoa. Rực rỡ. Nôn nao trong nắng lửa đầu hè. Biết là ve đã kêu và phượng sẽ nở, nhưng vẫn thấy bất ngờ. Cái nóng bức đầu mùa đến hoa mắt, rồi bận rộn trước mùa thi khiến ta quên cả việc ngước lên những vòm cây ngắm phượng…
Tự nhiên những ngày này, tôi lại hay nghĩ về thôn quê Hà Tĩnh, về cánh đồng, về vụ gặt. Mẹ tôi vẫn có thói quen vo gạo bằng cái rá đan bằng tre, dần sàng, thúng mủng bằng tre, mặc dù bây giờ đồ nhựa nhiều, lắm sắc màu, lại rẻ.
Khi lũ ve sầu bắt đầu kêu râm ran trên vòm cây, phượng bung nở những cánh hoa đỏ rực đầu tiên… là lúc mùa thi sắp đến. Lòng tôi lại bồi hồi nhớ về thuở học trò ngây ngô của mình. Mười hai năm cắp sách, mười hai năm được làm học trò ngỡ rằng dài nhưng sự thật rất nhanh.