Buổi chiều trời thôi mưa, tôi đi ngang qua cổng trường cấp ba trên con đường rợp màu hoa phượng, chợt nghe tiếng lao xao vang ra trong sân trường. Tôi ghé mắt nhìn vào. Ngôi trường này tôi chưa một lần đặt chân vào bên trong, chưa một lần rảo bước trên lầu cao để lướt mắt nhìn vào trong lớp.
Trường xưa. Ảnh minh họa từ Internet
Trường cũ của tôi đơn sơ, bình dị và bé nhỏ hơn nhiều. Bao nhiêu năm xa trường, mỗi mùa thi đến tôi lại rong ruổi khắp những ngôi trường cấp hai, cấp ba trong thành phố kiếm tìm hình ảnh của mình trong những năm tháng xa xưa. Tôi nhớ rồi, trong những ngày này của năm, sáu năm về trước, tôi cũng từng nấn ná đâu đó trong sân trường, trên chiếc ghế đá ôn bài.
Mùa thi sắp đến, lũ học trò chúng tôi phải thức đêm để học bài, rảnh rỗi lại kéo nhau ra góc sân ngồi học nhóm, có bài toán khó thì giải cho nhau xem, có bài văn hay thì đọc lên để cả bọn cùng cảm nhận, có món ngon vật lạ cũng giấu giếm dành phần cho nhau để rồi mãi nhớ những ngày hồn nhiên như ve sầu, phượng vĩ.
Có bài toán khó thì giải cho nhau xem, có bài văn hay thì đọc lên để cả bọn cùng cảm nhận. Ảnh minh họa từ Internet
Bao giờ cũng vậy, mùa thi là mùa để lại trong chúng tôi những ký ức vui buồn đan xen. Tôi nhớ nhất là mùa thi cuối cùng trong cuộc đời học trò của mình. Mùa thi năm lớp 12, mùa thi cuối cấp.
Tôi biết khi bài thi cuối cùng kết thúc cũng là lúc thầy cô ngậm ngùi tiễn thế hệ chúng tôi rời khỏi mái trường dấu yêu. Chúng tôi đã lớn, không còn là cô cậu học trò nhỏng nhẽo hay đôi lúc làm cho thầy cô phải phiền muộn trong lòng. Mấy ai còn có dịp trở lại ngôi trường mang tên thanh xuân? Và tôi biết, chúng tôi sẽ chẳng bao giờ có dịp ngồi cạnh bên nhau đầy đủ như thế, kể nhau nghe những chuyện buồn vui của tuổi học trò, cả chút tình đầu vấn vương trong màu hoa phượng vĩ…
Những kỷ niệm tươi đẹp chẳng thể nào quên. Ảnh minh họa từ Internet
Mùa thi, mùa xa nhau. Tôi nhớ lần cuối cùng đứng giữa sân trường, tôi cố thu vào trong mắt tất cả những hình ảnh thân thương của ngôi trường mấy năm trời chúng tôi gắn bó. Từ bức tường rêu phong cũ kỹ, cái bậc thềm nơi tôi ngồi đợi “người thương”, hàng cây già nua không ai tưới nhưng vẫn xanh xanh phủ rợp sân trường, những dãy phòng học im lìm, cửa đã khóa và học trò về hết.
Nơi đây - chúng tôi đã có những kỷ niệm tươi đẹp chẳng thể nào quên. Nơi đây - lần cuối cùng tôi đứng lại, ngắm nhìn, gói ghém từng vạt yêu thương với tư cách của một học trò, sau này trở lại, tôi cũng không thể là mình của những ngày hồn nhiên mây gió. Tuổi học trò là vậy, đáng quý vô ngần, ai đi qua cái khoảng trời xanh tươi ấy mới thấu cảm nỗi lòng của những cô cậu trước lúc xa trường, trước khi nói lời giã từ với thầy cô, bạn bè, với mái trường mến yêu và tuổi học trò hồn nhiên.
Tôi đi qua ngôi trường lạ, mùa thi, trường rộn rã nói cười. Hàng phượng vĩ đã bắt đầu đơm hoa và lũ ve sầu đã bắt đầu dạo lên khúc nhạc ngọt ngào, khúc tình ca ly biệt.
Bao mùa thi, mùa phượng vĩ đi qua. Ảnh minh họa từ Internet
Tôi có dịp trở về trường xưa. Vẫn hàng cây, vẫn mái ngói đỏ tươi, vẫn tường rêu và cánh cổng khép hờ mùa hè học sinh rời lớp. Chỉ có tôi là lạc lõng giữa sân trường. Tôi tìm hoài chẳng thấy bạn thân đâu. Tôi đi ngang qua lớp học ngày xưa chúng tôi từng gắn bó, từng đem trọn lòng dạ để yêu thương, giữ gìn. Lớp học vắng teo, chỗ tôi ngồi vẫn còn đó. Ai rồi cũng trưởng thành. Vì, thời gian như nước trên dòng, trôi đi mãi mãi, rẽ trăm suối ngàn sông, đổ về với biển…
Bao mùa thi, mùa phượng vĩ đi qua.