Truyện ngắn 1.200:
Minh họa: Đặng Hồng Quân |
Không còn nắng nhạt hay giọt nắng thơ thẩn, buổi trưa gắt đến độ màn cửa thép cong cứng, cổ họng tôi rát khan. Cô ả vẫn im lặng, từ từ đưa ly nước lạnh tươm hơi ngang mặt. Tôi nhìn được cả cổ họng có nước chảy trôi.
Ả đeo một sợi xích vàng rất lạc điệu với chiếc áo trắng. Để phá tan cái nóng và khát của riêng mình, tôi đẩy gói thuốc lá về phía ả.
Cô ả bắt đầu mở lời. Lại phì phèo điếu thuốc. Tôi không hút thuốc. Tôi không tài nào hiểu được vẻ đẹp khói thuốc bay lên, hay của ngón tay kẹp điếu thuốc đỏ rực. Ngón tay cô ả già cỗi. Da đầu ngón tay khô.
- Em nói chị, em không cố tình...
Tôi nuốt nước miếng khan trước khi trả lời nhằm kìm giọng mình không chôi chát.
- Chị không hút?
- Không.
- Chỉ là anh ấy đến và cứ thế...
Chữ cứ thế cô ả không vác được vẻ triết lý ba xu gì hết.
Từ 11g trưa đến tận bây giờ, cô ả ngồi cạnh tôi, xoa xoa ly nước lạnh và tìm cách giãi bày. Tôi khát bỏng, cố gắng lịch sự. Lịch sự giữa căn phòng mái tôn trưa, trong chiếc áo vest cứng đơ họp hành. Cô ả đến khai trình đã ngoại tình với người đàn ông hơn nửa năm. Bất chợt cô ả ngước mắt, đôi mắt mascara đen, đường vẽ kéo dài đôi mắt như vệt cắt trên toàn gương mặt.
- Chị không giận? Hay chị biết... Em nghe bảo phụ nữ có chồng ngoại tình thường có linh cảm.
Tôi cười, cảm giác được cả da trên môi khô bong.
- Anh ấy nói chị? Anh ấy có nói chị là tất cả, còn em là vài phút phiêu lưu? Mọi người bảo các ông chồng ngoại tình hay vậy.
Ả xuống giọng, có lẽ lời thốt ra hơi quá, ả ngượng, đưa điếu thuốc lên môi kéo rít một hơi.
Mắt tôi khô khốc đến cay xè. Ả nghĩ tôi khóc. Loay hoay tìm miếng khăn giấy trong chiếc túi xách hồng sáng choang. Những cô gái cầm túi xách đều trữ khăn giấy. Tôi không rõ điều gì khiến họ trữ nhiều khăn giấy đến vậy. Có thể họ bất an với trang điểm trên gương mặt. Nhưng với ả, tôi tin rằng ả mang khăn giấy vì tôi. Ả đã chuẩn bị chờ nước mắt tôi rơi. Có điều tôi rơi nước mắt hơi muộn, điều này làm ả loay hoay.
- Em không muốn làm gì hại gia đình. Em quyết định đến đây là đã ngưng rồi.
Người ta mở cửa đưa nước vào. Cả hai chúng tôi im lặng, câu chuyện về người thứ ba không thể kể khi có người thứ ba.
Bình lọc nước cần thời gian làm lạnh, chí ít cũng phải 15 phút. Nước chảy ùng ục xuống vòi. Tôi nhìn bọt nước, rất thèm thuồng. Nhân viên công ty đứng ngong ngóng, tôi lại khẽ gật đầu. Họ lần lượt đi vào, lịch sự, hăm hở. Nước chảy đầy hết ly này đến ly khác.
Cô ả có vẻ phiền lòng. Vì đang đến đoạn tôi khóc và khăn giấy, rồi câu chuyện cứ mở đóng theo tiếng chân người bên ngoài. 15 phút sau người vào vơi dần. Cô ả ngả người ra ghế. Nở nụ cười khó hiểu, hai mắt lim dim, đường chì đen như díp lại. Họ hút thuốc và nheo mắt.
Tôi đã ngắm không biết bao nhiêu người rít thuốc, hết thảy đều nheo mắt. Có lẽ vì khói, hoặc chăng dưới tác dụng của nicotine? Từ môi ả, khói thuốc bay ra theo nụ cười. Một nụ cười ám khói thuốc giữa trưa nắng.
- Nhân viên chị nghỉ trưa khi nào?
- Khoảng giờ này.
- Chị phải giỏi lắm mới canh được nhiều nhân viên thế. Con người là khó kiểm soát.
Cô ả lại nheo mắt. Cơn khát đã qua bớt, tôi thấy buồn. Lần đầu tiên từ khi ả bước vào tôi thấy buồn thật sự.
- Em không còn gì để nói?
Ả lại giật mình, đôi mắt ngừng nheo. Hàng lông mi mở to, mascara cứng còng.
- À... chỉ có thế. Em xin lỗi và không để việc này xảy ra nữa. Em chỉ nghĩ chị nên biết.
- Vì con người là khó kiểm soát?
Sự ngạc nhiên biến mất. Có lẽ tôi hoang tưởng, nhưng tôi thấy cái mỉm cười chếch cuối khóe môi. Hoặc có thể chả có mỉm cười nào.
- Chị cứ giận. Chị giận em chịu. Chị đánh đập em em cũng chịu, chỉ mong bỏ qua.
Ả ngoáy điếu thuốc vào gạt tàn, gạt tàn đầy thuốc sót, dơ bẩn. Khuôn mặt ả chuyển qua nhàu nhĩ, có màu như tàn thuốc.
- Em không làm gì được, nhưng chị cứ coi sự thú tội này là điều tốt còn sót lại.
Im nghe tiếng thở của tôi, chừng không đoán được gì hơn, ả kết thúc.
- Chị đừng lo, em đã thú nhận thì em không tiếp tục. Em coi vậy vẫn còn tự trọng.
Ả sải bước chân, chiếc váy dài chấm gối màu đen, đôi chân nảy từng nhịp theo gót giày. Tôi uống nước lạnh. Người tôi tê dại. Cái lạnh thấm qua nhanh và nhiều, toát ra cả chân tóc.
Chỉ mấy phút trước tôi hãy còn bức bối, vậy mà giờ tay tôi đang run bật. Nhân viên nhìn ngắm. Giờ này nghỉ trưa, thường mọi người sẽ tản đi đâu hết. Nhưng lúc này họ vẫn loanh quanh.
Một cô ả lòe loẹt phấn son ngồi với sếp trong căn phòng trà nước, đó là câu chuyện hay, cần thêm bớt nhiều để thi vị.
Cô ả cũng đã có câu chuyện hay. Ả đến gặp vợ người tình, phụ nữ giỏi giang có cả đống nhân viên sai bảo. Người tình có lẽ đã không ngờ tới.
*
Tôi 30, thành đạt.
Tôi yêu, già dặn nhưng vững vàng, không chông chênh như những mối tình 20. Người đàn ông ấy hút thuốc và nheo mắt trong những buổi hẹn hò. Tôi chỉ biết ngắm nhìn không dám phàn nàn.
Người đàn ông đã có gia đình, một người phụ nữ 40 tuổi. Tôi rõ nhưng cũng chỉ im lặng. Người đàn ông giờ đây có cả nhân tình khác.
Ả đàn bà thường tình từ quần áo đến trang điểm, đến tìm tôi xin lỗi vì làm kẻ thứ ba, đưa khăn giấy cho tôi chậm nước mắt.
Mắt tôi cay xè, ly nước lạnh vẫn toát hơi.
Truyện 1.180 chữ của CAO THẢO