Ngày ấy đói và rét vô cùng, đến bữa, nồi canh cua đồng được mẹ bưng lên khói bay nghi ngút, mùi thơm tỏa ra quanh bếp xộc vào mũi, vào cái bụng đang réo ầm ầm...
Đôi khi, nhớ quá thời bé dại, lục tìm ký ức xưa, tôi gặp lại hình ảnh của mẹ, của chính tôi cùng những món ăn thuở cơ hàn ngày đông giá mà dậy lên niềm thương nhớ vô bờ...
Chuyển mùa. Trời âm u, thi thoảng lóe lên chút nắng yếu ớt rồi tắt lịm. Cây bàng trước ngõ nhẹ nhàng khoác lên mình màu áo đỏ đồng. Gió se sẽ đưa mùi thơm ngô nướng từ chái bếp nhà ai thoảng lại phưng phức.
Ngày ấu thơ, theo nhịp võng kẽo cà, kẽo kẹt là lời ru của mẹ: “Con cò bay lả bay la…” đưa tôi vào giấc ngủ... Hình ảnh cánh cò theo tôi từ độ ấy. Tôi cũng thương những cánh cò từ độ ấy
Chuyến tàu thời gian cuối cùng cũng lăn bánh đến những ngày cuối năm. Một năm với ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngỡ là dài nhưng lại trôi nhanh một cách không ngờ.
Bất chợt một mai nắng về, rọi soi sáng bừng đầu ngõ trong khi hơi lạnh vẫn đang còn ủ ê, sương mai vỡ òa lóng lánh nhẹ tan ôm vào lòng đất. Vạt nắng đông quay về với biết bao nhiêu sự chờ đợi, trông mong của mọi người và vạn vật. Mùa như dịu dàng, thắp lên muôn vàn tia hy vọng ấm áp thân thương lạ kỳ.
Vừa chợp mắt thì tháng mười đã đến, trên vai còn vương những chiếc lá cuối mùa. Chặng đường dài của độ cuối thu còn lưng lửng những nỗi trầm tư phảng phất bên ngõ phố.