Tháng Chạp của mẹ bắt đầu từ vụ lúa đông xuân. Bấy giờ, trời hãy còn rét đậm, cầm dẻ mạ trên tay, mẹ lo gần, lo xa, lo cây lúa còn hơn lo cho bản thân. Tay mẹ tách mạ non nhẹ nhàng như sợ nó đau, sợ thân mạ khẳng khiu không chịu nổi cái giá lạnh cuối đông. Mặc bùn nâu quyện chặt, sỏi đá lấn cấn dưới chân, mẹ miệt mài cùng những thửa ruộng sớm hôm.
Ảnh minh họa từ internet
Tháng Chạp! Mẹ ươm sẵn vườn rau xuân chuẩn bị cho vụ tết. Vườn của mẹ đủ đầy các loại giống rau từ mùi, hành, tỏi cho tới các loại cải… Mẹ tưới tắm, bón phân, nhổ cỏ, làm chẳng bao giờ hết việc. Những đứa con xót mẹ khổ, gàn rằng, nhà ăn hết bao nhiêu mà mẹ trồng chi cho mệt. Mẹ khoát tay, mắng yêu “cái lũ ăn hại này, không làm thì thôi, để mẹ làm, cứ ngăn cản là sao?”. Đấy là chúng tôi lo lắng cho mẹ nên mới nói thế! Chứ thực ra, mỗi người đều xúm một tay giúp mẹ. Mà cũng khoái cái khoảnh rau xuân lắm lắm. Tết nhất thịt thà, bánh kẹo ngầy ngậy mà không có khoảnh rau của mẹ dung hòa thì coi như mất ngon. Ăn không hết, mẹ biếu hàng xóm, mang chợ chiều bán gom chút bạc lẻ. Anh em tôi học hành cũng từ những đồng tiền ấy chứ đâu.
Tháng Chạp, mẹ lo toan cho chồng, cho con, cho những đấng sinh thành hai bên nội ngoại. Dù bận rộn cỡ nào, mẹ cũng dành thời gian đi sắm sanh, mua quà cho những người thân yêu của mình. Chúng tôi vui sướng khi nhận từ tay mẹ bộ quần áo mới còn thơm mùi vải, đôi dép vẹn nguyên trong túi bóng lấp lánh những niềm vui. Còn mẹ, chẳng bao giờ tôi thấy mẹ quần mới, áo đẹp xúng xính hay đơn giản là một đôi dép “tử tế” đi trong dịp tết. Lớn lên, tôi mới hiểu rằng, vô tình tháng Chạp đã hằn lên trán mẹ những nếp nhăn nặng gánh cũng bởi chỉ mong chồng con, người thân hạnh phúc!
Tháng Chạp của mẹ chan chứa những yêu thương và đầy niềm tin mãnh liệt. Thiếu thốn, đói kém nhưng mẹ chẳng bao giờ bộc lộ những âu lo trên khuôn mặt. Mẹ khéo co kéo để gia đình ấm cúng, hạnh phúc. Mẹ bảo, chỉ cần xuân sang thôi là mọi chuyện sẽ ổn. Và tôi thì luôn tin rằng, điều mẹ nói là đúng.
Rồi những tháng Chạp chỉ có mình mẹ ở nhà. Bầy con đã vỗ cánh bay xa tới phương trời khác. Tháng Chạp của mẹ có những giọt nước mắt ngồi bên hiên mùa đông thưa thớt nắng, ngóng trông đàn con phương xa. Để rồi niềm vui như vỡ òa khi cuối ngày 30 tết, chúng tôi về bên mẹ, ôm lấy vòng tay yêu thương bấy lâu xa cách. Còn gì vui hơn khi thấy khuôn mặt mẹ ngời sáng lên nét hạnh phúc!
Bên mẹ trong những ngày cuối Chạp lòng bình yên vô ngần. Rũ bỏ những âu lo, bon chen phố thị, chúng tôi về với người, xắn tay áo chăm luống rau, nghe mẹ kể chuyện. Mẹ khoe khoảnh rau năm nay tốt hơn năm ngoái, bầy gà cũng chóng lớn hơn... Mẹ đang vui và lòng chúng tôi cũng đang hân hoan.
Tháng Chạp của mẹ năm nào cũng thế! Ngồn ngộn công việc và chưa một phút thảnh thơi…