Thành Sen mùa sen nở
Ngày ấy, thị xã nhỏ như bàn tay thiếu nữ. Giao lộ Phan Đình Phùng, Nguyễn Công Trứ cứ hạ sang là trên cành vọng tiếng ve ran. Lấm tấm những tán hoa màu tím thi thoảng rụng hờ trên mái tóc thiếu nữ tan trường. Nắng gõ nhịp theo móng xe ngựa của bác xà ích gật gù trên xe như ngái ngủ.
Thị xã bé nhỏ, im lìm chìm vào ban trưa với bao bóng người vừa tan buổi chợ. Nhà tôi bên kia cầu Vồng. Cầu nhỏ như vành cong vắt qua sông Cụt. Con sông nhỏ chừng mười sải tay ngập ngụa bùn nước. Vẫn cầu Vồng, sông Cụt tự bao đời nay mà lối về rậm rì cỏ mọc.
Tôi nhớ những chiều thứ 7, khi ánh hoàng hôn vừa rụng xuống phía Tây, những bà, những chị lững thững trong tấm áo màu đen hướng về tháp chuông nhà thờ Tịnh Giang theo buổi nguyện. Rồi tôi xa thị xã học hành và công việc, lòng vẫn bâng khuâng cảm tình xứ sở nơi mình sinh trưởng. Dù định cư xứ người xa xôi, tôi và gia đình lại tìm về con đường, góc phố ngày xưa.
Tháng 5 về, hoa phượng vỹ thắp lửa bừng góc phố Phan Đình Phùng làm xao xuyến mỗi bước chân qua.
10 năm biết bao thay đổi. Con đường Nguyễn Phan Chánh và dòng sông xưa cũng trở mình rộng dài hơn, xanh trong hơn. Hai bên thành xây bến đợi. Lác đác những bóng thuyền nghiêng bến chừng như còn ngái ngủ sau một đêm miệt mài sông nước.
Bên đường Nguyễn Phan Chánh, cây phượng già lác đác trổ những chùm lửa đung đưa theo ngọn gió từ mặt sông báo hiệu đang thì nồng nàn hạ trắng. Đứa con lên 5 tuổi chập chững trên vỉa hè còn tươi màu gạch, nhìn những chùm lửa nhấp nháy trên cây ý chừng thích thú lắm.
Cây cầu Vồng khác xưa, lớn gấp 10 lần, vút cong như đôi lược ngà với mấy làn xe chạy.
Những dãy phố dài nhuộm tím bằng lăng.
- Thế này mà em bảo quê mình nghèo và chật chội lắm ư? - Ông xã tôi phóng tầm mắt theo ngả đường Đặng Dung với những cao ốc và tháp chuông cao vợi từ đường Nguyễn Trung Thiên cười nói.
- Còn đẹp hơn chỗ mình ấy chứ. Đẹp và thanh bình. Buổi sáng mùa hạ với sương non còn đọng trên mặt cỏ trên những vỉa hè xinh xắn. Đầu đường Phan Đình Phùng, tòa nhà đang vươn lên trời cao, màu tinh khôi lấp lóa hồng tươi. Siêu thị rồi hệ thống Vincom chọc trời giống như tôi đang mơ tưởng ngày nào đó thị xã của tôi to đẹp như xứ người ta.
- Thành phố Hà Tĩnh đẹp em ạ, đẹp và thanh bình! - Chồng tôi bảo. Không ồn ào, náo nhiệt, thành phố quê tôi mang dáng vẻ riêng có từ bao đời. Biết bao con đường rộng thênh thang, vươn dài bốn hướng, ta gọi là đại lộ. Ở đó, những công viên rợp bóng cây xanh. Những cao ốc muôn vẻ kiến trúc thi nhau vút lên không gian. Này là Xô Viết, Quang Trung, Hàm Nghi với màu trắng tươi rói của ngày hạ chín muồi và rực rỡ ánh đèn khi màn đêm buông xuống. Này là Trần Phú, Nguyễn Du, Nguyễn Công Trứ… Tôi vẫn đi trên những nẻo đường xưa với bao hoài niệm. Nét bình dị, dịu dàng ngày xưa hòa vào vóc dáng thanh cao, quyến rũ trong hương bằng lăng nổi chìm trong ánh điện bên đường Phan Đình Phùng.
Thiếu nữ Thành Sen
Bàn tay năm ngón mềm thơm của thiếu nữ áo trắng ngày nào giờ đã là thiếu phụ ấm trong tay người tôi yêu dấu. Và thiên thần bé nhỏ của tôi như chim non líu lo trong tổ ấm yêu thương. Tôi bồi hồi nhìn mái trường thân thương, đầy ắp bao kỷ niệm một thời áo mỏng bờ vai. Bạn bè tôi giờ tung cánh muôn phương giữa cuộc đời tuôn chảy. Đây, dưới bóng cây già nua, màu hoa vẫn tím nhẹ nhàng như không biết tuổi, bao lần bè bạn hẹn hò và bao ánh mắt phân ly cho buổi tan trường.
Thoáng chốc đã 10 năm thương nhớ đi qua cuộc đời. Tôi cười trong bâng khuâng từ những ngày xưa vụng dại và thấy lâng lâng trong vòng tay hạnh phúc, nghĩ mình sẽ đi cho hết đường rộng phố dài của biết bao thay đổi.
Ơi cầu Vồng, sông Cụt xứ quê! Ơi Thành Sen đến mùa sen nở! Tôi về lại con đường xưa với bao ngỡ ngàng sau 10 năm xa cách. Cả không gian mênh mang hơn tôi mường tưởng. Những nụ cười tươi rói như ánh ban mai. Tiếng quê vẫn bình dị, mến thương, đằm như lời ru của mẹ.
Chồng tôi bảo yêu mến người Hà Tĩnh - Thành Sen bởi sự duyên dáng, nền nã và chất đằm thắm, mặn mà, rất mực thủy chung. Vâng! Thành Sen quê tôi đang lớn dậy từng ngày từ duyên dáng, đằm thắm ấy. Tôi nghe trong gió hương sen thoang thoảng đâu đây. Bàn tay yêu thương vuốt nhẹ lên mái tóc đang rối lên vì gió của tôi. Bỗng nhiên đứa con bé bỏng reo lên: Mẹ ơi đẹp quá! Ấy là những bông sen nở trên tầng cao, lung linh ánh điện!