Minh họa: Đặng Hồng Quân |
Thuận ở trong bệnh viện của thị trấn đã bảy hôm, cùng ngày mẹ anh được chuyển về đây để điều trị tai biến.
Nhà chỉ có hai mẹ con.
Mẹ Thuận nằm trong góc phải căn phòng, sát vách tường, phía trên gắn máy điều hòa. Đôi lúc, anh rê tay đẩy cánh quạt, sợ bà lạnh, phần cũng vì mẹ bảo bà ghét mùi hung hung trong phòng kín, cơn mát rượi kỳ cục, giả lả như bó chặt lấy cơ thể đang cô quạnh vì các mạch máu chưa lưu thông.
Cửa sổ lộng gió, là mẹ bảo anh làm thế. Bà muốn lim rim ngủ trong khi mũi ngửi mùi gió trời, và tai nghe văng vẳng tiếng ồn vọng vào từ ngoại ô. Bà nhớ cuộc sống bình thường.
Từ ngày mẹ đổ bệnh, Thuận quên mất bây giờ là tháng mấy, con kênh bắc qua đường về nhà có óng ánh nước sông hay khô trơ trọi đá... Anh cũng quên mỗi cuối tuần nghe Birdy hát trên đài phát thanh, nhâm nhi ba chén rượu chuối với chả lụa và bánh phồng tôm. Thỉnh thoảng, ngồi ăn cơm cùng mẹ, anh sực nhớ hồi ở Sài Gòn, tối thứ sáu, anh chạy xe từ chân cầu Chấn Hưng sang tận quận 2, đón Thủy đi lòng vòng quanh các khu mua sắm ở quận 1. Cả hai ngồi ở băng ghế, hít hơi máy lạnh cho đã thèm, tới tận mười giờ khuya.
Thủy hay mang theo bình trà xanh mà cô tự tay hái cành và lá, vò nát, cắt gọn, nấu chín. Trà ấm, mùi hương dễ gần. Thuận không uống trà hay cà phê, anh bị say. Song anh cũng chẳng tìm cách khống chế khứu giác của mình mỗi lúc Thủy uống trà.
Từ hôm Thuận đưa mẹ về Bà Rịa, anh và Thủy không gặp nhau, mùi trà xanh cũng bắt đầu phân tán. Nghĩ mà buồn, nên Thuận khó ngủ, anh thao thức về cái nghèo đẩy đưa Thủy và anh, hoặc không phải vì nghèo, mà có lúc con người trở nên nhạt nhẽo và vô vị đến bất thường.
Thuận nằm yên trong nhịp thở đều của mẹ. Chực chờ nghe tiếng gọi, anh ngồi dậy, rót ly nước ấm, pha loãng chút mứt gừng, theo ý bà. Có lúc, trong tờ mờ sáng, không tiện bật đèn, vội vàng đi tìm bình thủy để giặt khăn lau mồ hôi cho mẹ, Thuận va phải thành giường, bên hông đùi bầm lâu đến mấy hôm.
Ngày đầu chăm mẹ, chuyện tắm rửa, vệ sinh, thay áo quần... khiến anh lóng ngóng cả buổi. Nhìn thấy cảnh tượng khổ sở của Thuận, cô điều dưỡng viên phì cười.
Thỉnh thoảng mẹ anh lại nhắc: “Con Thủy đâu rồi? Mẹ trông con thế này cực quá! Hay con gọi điện cho nó xem?”. Hôm đó là thứ năm. Thuận ngần ngừ ở mép cửa, tay bấm mấy con số kêu tít tít trên điện thoại. Anh chẳng biết nên gọi cho Thủy, hay là nói dối với mẹ rằng họ đã chia tay.
Mà nếu đúng chia tay, thì chưa có cuộc chia tay nào kỳ cục đến vậy.
“Cuối tuần Thủy ghé mẹ ạ” - Thuận liều lĩnh cho qua chuyện. Mẹ chẳng hề biết Thuận đã gửi cả chục tin nhắn mong cô gác lại công việc để về gặp bà.
Buổi sáng, Thuận đưa mẹ đi quang hợp với nắng sớm ở nơi mà tất cả mọi người gọi là công viên, còn bà thì khăng khăng “khu vườn không có mùi bệnh viện”. Bà ngồi xe lăn, dưới bóng râm, ngửi một chút gió trời giữa mùa oi hanh, ngâm nga thánh ca. Vì cơn di chứng, đầu lưỡi của bà thụt vào, giọng hát ngọng nghịu như một đứa trẻ lên ba. Hôm đầu trông thấy cảnh tượng ấy, Thuận phải tìm góc vắng, bật quẹt lửa hút một điếu thuốc, ngăn nước mắt.
Nay thì mọi thứ đã quen, như mùi hoa sứ rơi vãi dưới nền gạch, mùi cỏ non hay mùi đất nồng lên khi được rưới nước mỗi sáng. Anh đứng sau một hàng cây, vừa quan sát mẹ, vừa chờ tin nhắn của Thủy.
Cô đồng ý đón xe về Bà Rịa ngày mai, buổi chiều, sau giờ tăng ca. Thuận đồng cảm trong tiếng “à, ừ”, anh chưa kịp nghĩ mình sẽ nói câu nào khác.
Thủy cầm bình trà xanh, đứng mỉm cười nhìn anh ở ngay cửa phòng, trong lúc Thuận lấy phần cơm cho mẹ về đến đầu dãy hành lang. Một cuộc gặp gỡ bất thường dù đã được báo trước.
Sáu giờ chiều, anh kéo tay Thủy xồng xộc, đứng nép vào một góc bệnh viện, khuất mọi góc nhìn, hôn một nụ hôn dài. Thủy nói cô sẽ về ngay tối nay, làm bảng tổng kết trước khi lên vị trí tổ trưởng. “Em không được phép nghỉ trong thời gian duyệt cấp bậc” - Thủy đưa tay chạm vào má phải anh, như người lớn xoa dịu cơn đau của trẻ nhỏ.
Họ băng băng trên đường từ thị trấn ra bến xe, giữa hai bên thửa ruộng, những trạm xăng, nhà dân lưa thưa và vài con bò thả rông. Thủy vẫn làm động tác quen thuộc: tựa trán vào lưng anh, hai tay vòng qua eo.
Thị trấn nhuộm màu đỏ, từ từ chuyển thành tím đậm, rồi đen. Thuận tắt tắt mở mở đèn xe... như thể không biết cách giải tỏa những linh cảm kỳ lạ đang chạy rần rần bên trong.
Thủy gửi cho mẹ anh một phong bì màu trắng. Mẹ bảo đã cố tình không nhận nhưng cô cứ dúi vào túi áo, không đặng lại nhét sau nệm, phía dưới chân giường.
Trong phong bì, mùi tiền như vừa rút ra từ trạm ATM, kèm một mẩu giấy nhỏ, nguyên văn thế này: “Em xin phép không gặp anh, phần vì anh phải lo cho mẹ, phần vì em không muốn tiếp tục. Đây là số tiền em trả lại những gì anh đã mua tặng em, như chúng ta không có nợ nần. Đừng lo cho em vì em sống có đạo đức. Làm ơn giữ gìn sức khỏe”.
Một trận mưa lớn, những giọt nước đầu tiên của mùa hè dội thẳng xuống các mái nhà, chảy thành dòng dưới mặt đất, chui vào các lỗ cống...
Thuận cầm chiếc tách nhỏ, đứng ở lan can. Mùi vị trà xanh dâng lên sóng mũi, Thuận chỉ ngửi, không uống. Anh giơ một bàn tay ra khoảng trống, để nước mưa chạm vào, mang theo mùi bức bí.
Giữa lúc bản hòa âm rào rào cắt đứt mọi thứ thanh âm sinh động khác, Thuận nghe thấy tiếng gọi của mẹ...
Truyện ngắn 1.188 chữ của CHU TRẦN MINH ĐỨC