Còn sót vài người mù Facebook là Dẹt. Dẹt bán rau cải ngoài chợ mới. Giữa trưa nghỉ xả hơi, chị cùng bạn hàng ngồi uống cà phê.
Hai người phì phèo điếu thuốc cho quên khổ. Thằng con bà bán rau nói nhìn cá tính quá, móc điện thoại ra.
Kêu hai chị trợn mắt làm hùng hổ lên cho nó chụp đăng Facebook. Tấm hình đăng lên kèm dòng chữ “giang hồ chợ tui”.
Nghe thằng nhỏ nói được like nhiều lắm. Like là cái gì Dẹt đâu có biết, nghe thằng nhỏ giải thích là được nhiều người thích, nhiều người quan tâm.
Dẹt cười hể hả, coi bộ cũng vui. Cười rồi cho qua. Like gì đó đâu có đổi cơm cho con chị ăn được. Chỉ có thằng nhỏ hí hửng với lượng like, comment và share chóng mặt.
Hôm sau Dẹt đi mua cơm. Bà chủ dùng dằng không muốn bán. Mặt bà có vẻ khó chịu. Bà dằn vá cơm vô nồi như bằm mặt kẻ thù. Vài người trong quán nhìn Dẹt xì xầm. Có người lom lom ngó chị như chị giật chồng họ.
Dẹt ngẩn ngơ không hiểu. Chị thành đứa nhỏ mới vô nhà trẻ, ngơ ngác nhìn chỗ mình sống xa lạ. Đi đâu cũng có người nhìn. Băng qua đường, lại tiếng xì xầm.
Vèo, bịch nước từ đâu chọn mặt chị làm chỗ đáp. Chị nổi xung nhìn đứa chọi. Người đi đường không thương còn tưới ướt chị thêm bằng cái nhìn hả hê pha ác cảm.
Chị kệ, tính la thằng nhỏ một câu cho nó chừa. Ai dè chưa kịp mở miệng, mấy người thanh niên ùa ra nhìn chị hằn học. Hoảng, chị ù té chạy. Đám người đuổi theo.
Dẹt chạy một mạch về nhà, hết dám buôn bán. Hễ ra đường là nghe người ta liếc rát mặt. Đóng cửa cài then xây tổ. Ở lì trong nhà. Tới mua cơm cũng chỉ dám nhờ người đi mua. Hoặc ra đường thì trùm kín mít. Thành ra vô danh ở chỗ mình sống.
Không ra đường được là khỏi bán buôn. Cả nhà trông vô mấy mẹt rau, không bán chẳng lẽ nuốt không khí.
Liều mạng ra bán thì thất thểu dơ dáy nước và rác rến do người ta chọi, dọn hàng về. Khách cũng sợ, ai mà mua.
Chị rầu mà đâu khóc nổi. Hoang mang nhìn con sắp đói mà không biết tại sao. Chết đói đã đủ khổ rồi, chết đói mà không biết lý do thì tệ cỡ nào?
Con nhỏ chung dãy trọ te te chạy qua gõ cửa. Chơi thân nên nó biết tính Dẹt. Nó cho chị coi Facebook trên điện thoại nó.
Nè nè chỗ này nè, hình chị người ta đăng quá trời. Người ta nói chị là giang hồ, bắt cóc con nít bán qua Trung Quốc lấy nội tạng. Người ta đòi thấy chị ở đâu là đánh ở đó cho chừa nè.
Dẹt tái mét mặt. Chị kêu trời không thành tiếng. Nghe như ai đó đập búa tạ vô đầu chị ong ong. Có một tấm ảnh mà mang danh ác. Cả đời chắc gột không sạch. Có một tấm ảnh mà trốn chui trốn nhủi.
Dốc lu vét hết hột gạo cuối cũng không đủ đứa nhỏ lót dạ. Nó khóc hức hức, mặt bầm đỏ vì nhịn đói. Hình như hâm hấp sốt.
Tiền đâu mua thuốc? Kiểu này ra đường ăn xin cũng không được, người ta rượt đánh thì có chứ ở đó mà cho cắc nào mới lạ.
Bà cho tiền góp hay tin, mò tới. Biểu vay đi, lãi cao chút mà còn xoay xở được qua lúc này. Chứ để con chết đói tội chịu gì nổi.
Vớ được miếng ván nổi lúc đang lênh đênh, không biết Dẹt có mừng không. Chứ bà cho tiền góp cười hở răng vì thêm món lời.
Má Dẹt dưới quê gọi lên, vừa khóc vừa hỏi: “Sao mày làm chuyện thất đức vậy Dẹt? Xóm giềng nói quá trời, tao biết múc mặt đổ đâu?”.
Dẹt chết đứng, nghe máu trong cơ thể đông cứng ngắc. Tê tái. Công an cũng mới vừa ghé qua hỏi. Chị trả lời rồi, không có.
Mà má không tin. Công an lúc đầu cũng không tin. Không có sao người ta nói, người ta đồn, người ta báo? Một hai người nói còn nghĩ không có được, hàng trăm người nói thì phải tin số đông chớ.
Hỏi hoài, thấy chị trong sạch, họ thả. Nhưng họ không thả được cái tên Dẹt bán rau ngoài chợ. Chị chết tên Dẹt giang hồ bắt cóc con nít.
Dẹt tưởng như con chim trong lồng. Mà là chim không dám hót. Núp trong phòng trọ sống lén lút. Tối tối ngủ mơ, chị thấy mình được đi bán rau trở lại.
Chị mừng hết lớn, vái cúng nải chuối. Mở mắt ra, nước mắt chảy đầm đìa. Con nằm kế chắc đang mơ đồ ăn, tay cầm cái mền rách nhai đỡ đói. Dơ, mà chị không dám giật.
Việc cũng lắng xuống khi người ta bận quan tâm cái ảnh khác. Không biết là một người nào đó sắp thành hot boy hot girl hay sắp thê thảm như Dẹt.
Chỉ biết là giờ Dẹt gánh nợ những ngày không buôn bán, mượn tiền mua gạo nuôi con. Những ngày thiếu dinh dưỡng dán lên hai mẹ con những cái xương nhọn hoắt. Người ta hề hề cho qua, ai đâu mà xin lỗi chị.
Thằng con bà bán rau cũng lơ, đâu phải lỗi của nó. Lỗi của mấy đứa bán kem trộn bán quần áo đăng giật tít kiếm người người quan tâm.
Dẹt giờ đâm ra sợ cái điện thoại, sợ chụp hình. Ai mà đòi chụp hình chị, chị tái xanh mặt trốn đi thiệt lẹ như thấy ma quỷ. Những bữa đói và những bịch rác bay vô mặt ám ảnh chị hoài.
Vậy mà kể đâu có ai tin. Người ta không tin một tấm ảnh trên Facebook có thể ép người khác vô đường cùng.
Người ta chỉ thấy nó có lợi, người ta tin Facebook thôi. Khi nào chị đăng được một cái “sì ta tút” thanh minh được vài triệu “lai”, khỏi kêu người ta cũng tin cái rụp.
Truyện ngắn 1.113 chữ của PHÁT DƯƠNG