Sắc xuân trên phố
Cho đến bây giờ, câu chuyện mẹ kể về ngày tết Nguyên đán - tết đặc trưng của người phương Đông vẫn còn tươi mới trong tôi. Tết Nguyên đán Việt Nam có ý nghĩa nhân văn rất sâu sắc, thể hiện sự trường tồn cuộc sống, khao khát của con người về sự hài hòa, giao cảm với thiên nhiên, vạn vật.
Tết trong tâm thức người Việt mang ý nghĩa rất thiêng liêng. Đó là những thời khắc rất đầm ấm của sự sum vầy, đoàn tụ. Mọi người trong gia đình tôi, từ người lớn xa nhà đi làm ăn cho đến các anh chị sinh viên học tập ở các thành phố lớn, cứ mỗi dịp tết đến, xuân về là lo lắng chuẩn bị từ sớm, nào là đặt vé tàu xe, nào là mua sắm quà tết cho người thân, nào là lên kế hoạch đi chơi trong 3 ngày tết.
Chỉ một cành đào nhỏ đã kể như có tết. Ảnh: internet
Tôi thích ngắm nhìn đôi mắt long lanh hạnh phúc của ông bà khi đón con cháu về sum họp đông đủ, quây quần bên mâm cơm ngày cuối năm. Trong những khoảnh khắc đầm ấm đó, đến cả lũ trẻ chúng tôi cũng quên đi những “món nghiện” thường ngày là smartphone và các công cụ điện tử để tận hưởng giây phút bên nhau hạnh phúc.
Rồi sau đó là không khí náo nhiệt, vui vẻ, mỗi người một nhiệm vụ để chuẩn bị cho việc gói bánh chưng. Mẹ tôi bưng rá gạo nếp và đỗ xanh vun đầy ra giữa sân, trải một chiếc chiếu hoa để bố và ông ngồi, chú tôi lo lá bánh, dây lạt, bà tôi đã chuẩn bị sẵn sàng thịt lợn ba chỉ tẩm ướp gia vị thơm phức... Lũ trẻ chúng tôi thường đợi đến công đoạn sau cùng, khi ông gói cho mỗi đứa một chiếc bánh nhỏ xíu từ phần nếp và thịt còn lại. Đứa nào đứa nấy sung sướng đánh dấu chiếc bánh của mình, sợ bị lạc mất.
Tết ấm cúng khi được cùng nhau quây quần bên nồi bánh chưng. Ảnh: Internet.
Rồi bếp lửa hồng cháy bùng lên giữa sân thật ấm... Cả nhà ngồi quây quần, nói cười rôm rả, ôn lại những câu chuyện đã xảy ra trong năm qua. Có chút luyến tiếc, có nhiều niềm vui, có cả nỗi buồn... Nhưng tôi cảm nhận được trong giọng nói, trong ánh mắt những người thân yêu của tôi niềm tin và những khát vọng vào một năm mới tốt đẹp hơn.
Tôi ngồi tựa đầu vào vai bố, lắng nghe biết bao nhiêu âm thanh sum vầy của ngày tết rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Trong giấc mơ, chiếc bánh chưng nhỏ xíu cứ sáng lên như một món quà của mùa xuân trao tặng. Tôi không sắp xếp được giấc mơ của mình nhưng vẫn nhớ rõ hình ảnh những đứa bé cơ nhỡ vui vẻ quanh ngọn lửa hồng và chúng tôi mang tặng chúng chiếc bánh của riêng mình; nhớ bàn tay bé xinh của em gái lọt thỏm trong lòng tay tôi, níu chặt lấy tôi theo mẹ đi chợ tết... Chúng tôi mang theo bao nhiêu hương sắc của mùa xuân về nhà…
Tôi biết, mình đã gửi vào mùa xuân những ước vọng thật đẹp đẽ!