Ngọn khói thân thương đã in hằn vào lòng tôi bao ký ức ngọt ngào về làng quê trong những đêm xa xứ.
Bếp lửa và mẹ là hình ảnh đặc biệt trong ký ức quê nhà của nhiều người. Ảnh Internet
Tôi sinh ra ở một miền quê yên ả, tuổi thơ tôi gắn liền với ngọn khói bếp. Những ngày mùa đông, sương mù bao trùm cánh đồng bờ bãi, cái rét quấn lấy da thịt, vậy mà mẹ tôi thức dậy từ sớm để nhóm bếp. Tôi xuýt xoa trong cái rét, sà vào lòng mẹ mà hít hà hơi ấm. Mùi khói ám vào da thịt mẹ nồng nồng, khói len lên mái nhà thành vệt đen. Có khi củi ướt khiến khói bếp cay xè, mẹ giụi mắt mà vẫn nhìn tôi cười ấm áp.
Tôi thương mẹ bởi những hy sinh lặng thầm để cho con được no ấm đến trường. Ấy là những mùa đói kém, nồi cơm lúc nào cũng độn thêm sắn khoai, tôi đi học về mẹ đã để vào tro bếp củ khoai lang nóng hổi. Đứa trẻ bụng đói cồn cào sau một buổi học rồi lội bộ về nhà ăn củ khoai nướng dẻo thơm trong sự say mê, ngọt lịm.
Căn bếp với những vật dụng quen thuộc, chú mèo và ngọn khói xanh lam là hình ảnh thường trực trong nỗi nhớ quê hương. Ảnh Internet
Ấy là những ngày mưa trắng xóa cánh đồng, mẹ đi về trong chiếc áo mưa cũ rách, toàn thân ướt sũng, bàn tay đầm nước lâu nhăn nhúm, trắng bệch. Mẹ ngồi vào gian bếp, hong khô quần áo, hong đôi bàn tay rồi xuýt xoa vì lạnh. Rồi mẹ lại cặm cụi vò gạo, bắc cơm để chuẩn bị bữa ăn chiều.
Ngày xây nhà mới, mẹ kiên quyết nói với ba giữ lại căn bếp cũ, chỉ lợp phần mái đã bị dột và thay mấy cây cột bị mối ăn. Mẹ nói mẹ đã quen với mùi khói, với tiếng tí tách của củi cháy. Dù tôi đã sắm bếp ga để mẹ đỡ cực nhọc phần nào nhưng mẹ vẫn hay nhặt những nhành cây gãy đổ trong vườn phơi khô làm củi.
Những mái tranh nghèo trở nên thật đặc biệt trong ngọn khói lam chiều. Ảnh internet
Mẹ vẫn thế, tiết kiệm từng chút một mà không phải để cho mình. Những ngày sắp xếp được công việc, tôi lại chạy xe về quê để hít hà mùi khói trong gian bếp của mẹ. Cái mùi mà những ngày cuộn tròn trong chăn ấm nệm êm nơi thị thành tôi luôn khát khao có được.
Mới hay những giản dị, đơn sơ mà sâu nặng nghĩa tình nơi quê nhà như mạch ngầm đằm thắm quyện hòa vào từng suy tư, trăn trở.
Những chiều thị thành, xe kẹt thành hàng dài và bữa cơm vội ở một hàng quán nào đó luôn khiến tôi nhoi nhói nhớ về làn khói bếp mỏng mảnh vờn qua mái nhà nơi làng quê; nhớ tiếng tí tách của củi giòn tan và lòng lại ấm lên giữa vòng tay yêu thương của gia đình và nghĩa tình của làng quê xóm cũ.