Phía xa sau lũy tre nhà nhà đã lên đèn. Nơi đó có ngôi nhà nhỏ của gia đình Khanh - chốn bình yên luôn đón cô trở về. Nơi đó, chỉ cần nhìn thấy những người ruột thịt, Khanh chẳng cần phải khóc lóc, gào thét, chẳng cần tìm quên, mọi buồn đau cũng đều trở nên nhỏ bé…
Cậu Ba hy sinh, bà ngoại gắng gượng được ít lâu rồi về với đất. Má lẻ loi một mình đằng đẵng mấy chục năm như con cá lạc bầy mùa nước cạn, mỗi lần xóm ấp gọi má bằng cô Hai ai nấy đều không giấu được vẻ ngậm ngùi...
Thụy nhớ lần đầu đến Tây Nguyên cô đã không thể nào rời mắt được. Giữa những con đường đất đỏ đó, màu hoa dã quỳ vàng rực lên hệt như một bức tranh khiến người ta nao lòng...
Hồi ấy, vào những ngày nông nhàn, người chồng sẽ dậy thật sớm xuống đồng đánh cá, người vợ ở nhà trồng rau, gỡ lưới và chăm con. Ngày mùa vợ chồng cùng cày cấy, thu hoạch. Cuộc sống tuy nghèo khó nhưng đầm ấm và hạnh phúc...
Năm nay Mận mười bảy, thân hình đã ra dáng thiếu nữ rồi. Mận nghỉ học từ hồi xong lớp 9. Thực tình so với đám bạn cùng tuổi thì Mận khờ khờ, chậm chạp nên nó trầy trật mới theo hết cấp hai. Bố mẹ nó thấy vậy thì bảo, thôi học không nổi nữa thì nghỉ, ở nhà phụ bà chăm mấy luống rau kiếm đồng ra đồng vào mắm muối. Mận vui ra mặt. Nó làm việc chăm chỉ lắm.
Năm mười tám tuổi, Bách theo mẹ đến nhà thờ họ. Mẹ dặn Bách thắp hương xong thì ra ngoài đi dạo đừng để ý chỗ người lớn nói chuyện. Bách ngồi dưới tán cây nhãn già, nhắm mắt, nghe những thanh âm ồn ào vọng đến.
Thung Mây, mùa xuân. Những ngọn gió núi như đôi cánh vô hình lướt êm qua những triền lau hoang liêu, bàng bạc khói. Mây mỏng phủ mờ đỉnh núi, chùng chình len lỏi vào đường đá quanh co, tràn ra như suối bềnh bồng phủ kín ngực đồi, thung lũng.
Tôi trở về quê sau nhiều năm xa cách. Ngỡ tưởng mình đã trưởng thành vậy mà lần này trở về thấy mình như một đứa trẻ. Chẳng phải vì tôi còn ngây thơ, khờ khạo mà vì bỗng dưng thấy lòng mình chơi vơi, lạc lõng…
Đi hết vạt đồi lúp xúp sim mua là tới đầm Sênh, men theo bờ đầm một quãng sẽ thấy lối rẽ vào làng Bún. Chỉ một đoạn đường thôi mà Miện thấy sao xa quá. Xa tới nỗi mỗi lần chuẩn bị sắm sửa để cùng con về bên ấy, Miện lại lo lắng, bần thần mất mấy buổi trời.
Khi đang đứng trên đập chính của công trình phóng tầm mắt về phía Tây, Hoài lại muốn về lòng hồ. Trời xanh, non xanh, nước biếc. Vùng đất này đối với anh lạ lắm, kể từ khi mới đặt chân tới cho đến khi chuẩn bị rời xa vẫn một cảm giác bung biêng khó tả.
Tốc độ đô thị hóa nông thôn diễn ra nhanh đến chóng mặt. Cái làng Bình Đông của Lộc đổi thay tựa như một giấc mơ. Con đường chạy qua làng được mở rộng mười ba mét, nâng cao nền, trải nhựa phằng lì.
Một buổi sáng cuối tuần, Sơn đến Hội Văn nghệ. Thanh Thủy - cô thư ký xinh đẹp của cơ quan, nhoẻn miệng cười duyên với Sơn: - Anh Sơn! Có thư “phương xa”.
Cánh cửa phòng hé mở, chị bước vào, hơi rùng mình. Tính chị vốn vậy, có phần nhút nhát và sợ hãi những điều mới mẻ. Cái phòng tắm thường ngày đã được đứa con gái tân trang lại, vẫn là căn phòng cũ nhưng chỉ cần sửa sang lại một chút trông đã khác hẳn.
Ông cụ nghe xong tự nhiên trong lòng phấn chấn hẳn lên. Ông sai hai chắt đi mở toang hết cửa lớn, cửa sổ nhà trên nhà dưới cho gió lùa vào. Còn ông cầm cây chổi chầm chậm quét sân, thỉnh thoảng ông lại ngoái đầu ngóng ra phía ngoài ngõ...
Tôi nhắm mắt lại, để tâm hồn bay bổng với những cảm xúc, những nét vẽ đang dần hiện lên trong tâm trí. Không một chút lưỡng lự, tôi đứng phắt dậy, lục lọi tìm kiếm bảng màu, cọ, giấy, bút chì và kệ vẽ, lòng tự nhủ: “Hôm nay tôi sẽ vẽ, chắc chắn tôi sẽ làm được”. Bởi đây là lúc tôi cảm thấy tâm hồn, con tim và đam mê đang rực cháy trong người. Lâu lắm rồi tôi không hề vẽ, đã một thời hội họa là niềm đam mê của tôi, nhưng đam mê ấy nhanh chóng nhường chỗ cho những toan tính, lo âu và bận rộn. Tôi thả hồn vào những cảm xúc.
Con đường đó nhỏ như một dải lụa ướt rượt sương và cỏ. Phàn giẫm chân lên ấy mà cứ ngỡ mình đang ngập trong nước của những cơn mưa đầu thu vừa rót xuống đêm qua. Trên con đường rộng rênh mọc toàn cỏ hoang đó, lối đi chỉ là một dải đất mòn trơ nhỉnh hơn một gang tay người lớn một tí.
Tôi bú no sữa rồi nằm cuộn trong cái túi ngủ màu xanh được dệt bởi những sợi len lông cừu mịn màng. Đó là món quà đầu tiên trong đời của tôi. Ngoài tay mẹ ra, đó là nơi tôi cảm thấy thân thuộc, gần gũi và an toàn.
Bản Tà Phèng cuối mùa đông, ánh nắng le lói xuyên qua lớp mây mù từ phía đằng Đông, ánh sáng trải tia nắng vàng vọt ấm áp xua tan đi lớp sương mù loãng tan ra. Những ngọn núi suốt cả mùa đông ẩn sau lớp sương mù âm u thì nay đã hiện ra trùng điệp màu xanh. Những mái nhà sàn nhấp nhô tựa dưới thung xa, người dân bản tấp nập chợ sáng sặc sỡ áo hoa. Mùa xuân sắp đến.
Đứa bé gái trông cha về. Nó ra bờ sông trước cửa nhìn về phía rừng bần sừng sững, xanh um nơi cửa sông. Xa hơn, mờ mờ là bóng những con tàu nhấp nhô, ẩn hiện trong hàng hàng, lớp lớp chập chùng sóng biển.
Lối rẽ vào nhà chị Nhạn phải băng qua một con hẻm nhỏ mọc đầy dứa dại và những cây giới quả vàng giống như những hạt ngô, thêm một khúc quanh dâm bụt là đến. Chị đang ngồi trước sân chẻ củi. Thấy tôi, chị cười, nước mắt chảy vòng quanh. Chị ôm lấy tôi bịn rịn khóc.
Đò ơi... Âm thanh tràn trên mặt sông phẳng lặng, tiếng gọi “đò ơi” sao mà trong trẻo, thân thương đến thế. Cô gái đứng đợi con đò nhổ sào trở mũi sang sông. Một khúc sông rộng thênh thang mà thanh âm chưa đủ lớn. Ông lái đò chưa nghe tiếng gọi, con sào vẫn găm chặt vào lòng sông.
Tiếng gà sang canh văng vẳng cất lên đầu hồi làm Điền thức giấc. Trời đêm lạnh thấu. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, cơn rét cũng vì thế mà liên miên không dứt.
Tác giả Tâm An tên thật là Nguyễn Ngọc Anh, làm nghề sửa điện tử tại thị trấn Tiên Điền - Nghi Xuân (Hà Tĩnh). Anh là người đam mê viết văn và là quản trị viên của diễn đàn văn học Quán Chiêu văn. Báo Hà Tĩnh xin trân trọng giới thiệu với độc giả truyện ngắn “Mình ơi” của anh.
Những câu chuyện không đầu không cuối của trẻ em vùng ngoại ô Hà Tĩnh thật giản dị mà đầy cảm xúc đã được nhà văn Trần Quỳnh Nga ghi lại một cách chân thực trong truyện dài “Vùng Tây ra-đi-ô”. Báo Hà Tĩnh xin giới thiệu với quý độc giả đoạn trích “Những ngày đẹp nhất”...
Điện thoại đổ chuông lúc chín giờ đêm, màn hình nhấp nháy sáng cái tên đã từng rất thân thuộc của những ngày xưa cũ. Thùy ngập ngừng một lát trước khi bắt máy. Lẫn trong giọng nói lúng túng của anh, cô nghe thấy tiếng chân người gấp gáp, tiếng còi cứu thương hú xa xa.