Tuổi thơ tôi lớn lên yên ả bên làng quê nghèo. Ảnh Ánh Dương
Gần hai mươi năm, quãng thời gian đủ nặng ân tình để tôi coi cây trái vườn nhà như những người bạn gần gụi và thân thiết. Cây nhót vườn nhà hiện hữu cùng năm tháng những thăng trầm. Tôi vẫn còn nhớ, thuở ấy, nhà tôi nghèo lắm, bánh kẹo trong ký ức của mấy chị em là một thức quà xa xỉ chỉ dám mơ tới những dịp quan trọng như lễ, tết. Chúng tôi tạo niềm vui, thay bánh kẹo bằng cây trái vườn nhà. Và mỗi độ mùa nhót về, mấy chị em chúng tôi lại rưng rưng đón nhận thức quà mà thiên nhiên ban tặng.
Nhót là một trong những loài cây dẻo dai, có sức chịu đựng lớn vô cùng. Tháng ba vẫn còn đó những đợt rét nàng Bân lạnh buốt, sương muối trút xuống dày đặc nhưng cây nhót vẫn âm thầm ươm ủ để chín đỏ dâng người. Trong ký ức tuổi thơ tôi, những nhành nhót vươn trong nắng mai với những chấm đỏ như những chiếc đèn tí hon thắp sáng vườn quê.
Cảm giác nhìn thấy những chiếc “đèn nhót” đỏ ửng nơi góc vườn thật là thích thú. Ảnh Internet
Khoảnh khắc khi bất chợt một sớm mai thức dậy, chạy ù ra vườn thấy những trái nhót chín đỏ, chao ôi là thích thú. Tôi nhón tay hái lấy một trái, cà cà lớp vảy trắng cho bớt nhám rồi cho vào miệng nhai rau ráu. Một chút chua, một chút ngòn ngọt kèm theo một chút chan chát, tất cả quyện lẫn tạo nên một vị quê rất đặc trưng.
Và khi tôi lớn lên, để vơi đi nỗi nhớ mùa nhót, tôi lại nhẩm đọc những câu thơ của ai đó: “Xum xuê chùm quả chín chen/ Kẽ răng ứa nước bỗng thèm vị chua/ Yêu sao cây nhót đến mùa/ Chín như nỗi nhớ tuổi thơ học trò”.
Những quả nhót trong vườn nhà tôi còn theo mẹ ra chợ, trở thành nguồn thu để mẹ trang trải việc học hành cho anh em tôi. Ảnh Internet
Những quả nhót xanh đỏ cũng theo vào mâm cơm nghèo, làm bát canh chua thơm đượm vị. Hôm nay đây, ở một nơi rất xa quê nhà, tôi lại hoài niệm về mùa nhót tuổi thơ năm xưa. Tôi thèm lắm những buổi sáng tinh mơ bước ra vườn và hái cho mình một quả nhót mọng đỏ. Tôi nhớ đám bạn, tuổi học trò chia nhau từng quả nhót. Nhớ dáng mẹ lam lũ nhọc nhằn… Chẳng ở nơi có khói nhưng mắt tôi cứ xè cay…