Sau khi mổ heo, mẹ tôi thường chọn miếng ngon nhất mang sang nhà ông bà, số còn lại mẹ cất dành và chia đều cho bà con lối xóm. Mỗi nhà có cách chế biến món thịt heo khác nhau. Gia đình tôi cũng vậy. Mưa gió, chị em tôi thích nhất là món sườn kho tiêu của mẹ ăn với cơm trắng. Sườn ngon nhất thường nằm giáp phần bụng của con heo, xương dẹt và nhỏ, ít mỡ.
Ảnh minh họa từ internet
Sườn chặt thành từng khúc vừa ăn, rửa sạch, cho vào nồi luộc sơ. Sau đó, vớt vào tô, cho tiêu, nước mắm, đường, trộn đều và để trong vòng một tiếng cho sườn thấm gia vị. Sau đó, bắc một chiếc nồi đất lên bếp, cho sườn vào, dùng đũa đảo đều cho đến khi sườn chín.
Cho đường vào chảo, cùng một ít nước, đun sôi hỗn hợp đến khi nước đường chuyển thành màu cánh gián. Đổ vào nồi sườn, sau đó, bắc lên bếp, đun liu riu cho đến khi sườn mềm, nước sền sệt là được.
Mâm cơm ngày mưa dọn ra, bên cạnh người mẹ gầy guộc, tảo tần đang xới cơm của tôi là đầy đủ các món. Từ chén nước mắm, đĩa cá rô đồng cho đến món sườn kho tiêu đang bốc khói. Nồi cơm dẻo thơm, phảng phất mùi hương gạo mới. Ăn miếng sườn đầu tiên, đã cảm nhận được bao dư vị độc đáo của món ăn này. Miếng sườn mềm, có vị đậm đà, thịt ngọt, màu cánh gián cứ óng ánh, xen lẫn vị cay nồng của tiêu. Nhìn nồi sườn kho tiêu, tôi luôn ấn tượng với cái màu cánh gián ấy, đó là điều khác biệt với các món kho khác mà mẹ đã làm.
Mẹ tôi không biết nhiều về khoa học, mỗi món ăn mẹ nấu đều trộn lẫn gia vị của tình yêu thương. Với món sườn kho tiêu, mẹ bảo, mùa mưa về, ăn món này sẽ ấm bụng và có thể bổ sung canxi cho cơ thể. Vị mặn, ngọt, cay cay của món sườn heo mẹ nấu cứ quyến rũ tôi mãi.