Gặp gỡ và ly biệt là chuyện hiển nhiên trong đời người. Và có những người đã gặp gỡ để rồi biệt ly lại là thứ tơ vò nằm gói gọn mãi trong lòng.
Và đó là anh...
Là 1 người đã cùng em tạo ra biết bao kỷ niệm đẹp, cùng nhau cười nói, rong ruổi trên những con đường xa lạ, ấy thế mà thoáng chốc lại chẳng còn gặp lại.
Là người quỳ xuống chân cột dây giày cho em, lo cho e khi thương tích trên người, vậy mà thoáng chút đã không thể cùng nhau nắm tay đến đoạn đường cuối.
Là người cùng kề vai sát cánh trong những nỗi khó khăn, giúp em không màng khó nhọc, ấy vậy mà xoay lưng đã chẳng còn thấy đâu.
Là người vui trong niềm vui của em, buồn cùng nỗi buồn của em, vậy mà nhắm mắt lại ngủ 1 giấc đã chẳng còn nhớ hình dáng người ngày hôm qua thế nào.
Là người cùng em vẽ nên bức tranh đầy màu xanh hy vọng về tương lai, nơi có hạnh phúc ngập tràn, ấy vậy mà sau 1 cơn mưa, bức tranh nhòe đi không còn sắc màu.
Anh biết đấy, giấc mơ nào rồi cũng phải thức tỉnh dù cho chúng ta có cố uống say, nhắm mắt lần nữa cũng không thể ngủ vùi trong cơn mơ ấy mãi. Khi mà thực tại và những điều xung quanh cứ đua nhau mà đẩy cảm xúc của con người ta xuống vực thẳm sâu hoắm thì dù cho em có muôn vàn phép màu cũng đành bất lực mà thôi.
Chúng ta đã cùng nhau đi cùng một quãng đường dài nhưng trước con sóng "đời" lại không thể tiến lên. Là em rẽ trái, anh rẽ phải, đoạn đường phía trước không chung đôi.
Người biết không, cảm giác cố xem nhau như người xa lạ, nó lạ lắm, lạ hơn cả cái cách trước đó tại sao chúng ta lại chọn bước đi cùng nhau.
Lòng tin là điều gì đó quá xa xỉ với chúng ta chăng...
Ta nợ nhau 1 lời xin lỗi rằng tại sao anh không bước nhanh hơn, không kiên quyết hơn để em biết rằng anh đang đứng trước mặt em.
Chỉ là chúng ta đến muộn hơn dự định, bảng chỉ đường đã sai. Nhưng lòng ta, trong lòng chúng ta thì điểm dừng ấy gần như là 1 dấu chấm hết- dừng tổn thương nhau, dừng 1 câu chuyện có mở đầu nhưng không biết đã kết thúc tự khi nào.
Thay vì không thể thay đổi được số phận, vậy chúng ta phải học cách chấp nhận rằng duyên phận là thứ không thể nào nắm bắt được.
Chúng ta thật vụng về trong cách đi đứng, để va vấp vào nhau như thế này. Hãy tin rằng trong hơn 7 tỷ người kia, sẽ có người nâng bước ta đi tiếp vì cuộc sống thì chẳng thể nào dừng lại cho những nỗi nhớ vụng dại cứ hoành hành trong lồng ngực.
Cảm ơn vì tất cả, đó là đoạn tình cảm chân thật nhất mà em từng có được - là chân thành, là trong sáng, là nụ cười không gợn sóng, là bàn tay ấm áp, là chàng trai chờ em dưới mái hiên nhà... mãi vẫn sẽ còn lưu trong ký ức của nhau phải không anh?
Và hãy tin rằng, chúng ta sẽ hạnh phúc...