Cậu con trai hai mươi tuổi của tôi, một hôm chợt hỏi mẹ:
- Mẹ ơi mẹ ! Khi ba ngỏ lời với mẹ, ba nói cái gì vậy mẹ?
- Trời! Bộ có ai rồi sao mà hỏi mẹ câu đó vậy cà.
Tôi giật mình nhìn con! Mới ngày nào con trai còn bé bỏng, ngây thơ, mà thoắt cái đã trở thành một chàng trai đôi mươi, trưởng thành chững chạc và bắt đầu mon men hỏi chuyện tình yêu.
- Hồi xưa ba con thương mẹ có nói tiếng nào đâu con.
- Ủa! sao ba không nói mà mẹ hiểu? Con tôi tròn mắt ngạc nhiên.
-Thì người ta có câu : “Yêu nhau không phải qua lời nói - lặng lẽ nhìn nhau đủ hiểu rồi”, con không nhớ sao?
Lần đầu nghe con trai có người yêu chắc hẳn các bà mẹ sẽ cũng hồi hộp rộn ràng không kém |
- Chà, vậy là ba siêu quá ta!
Tôi bật cười và mơ màng nhớ lại lúc vượt qua ngưỡng cữa tình yêu đầy ấn tượng của mình!
Ít lâu sau con tôi thủ thỉ: “Ngày mai con sẽ làm một việc trọng đại, mẹ à!”.
Tôi thấy con trai loay hoay viết cái gì đến khuya. Thì ra là bức thư tỏ tình. Tôi hiểu việc trọng đại của con trai chính là việc “ngỏ ý” với người ấy. Tôi cũng thấy hồi hộp dùm con.
Chiều về, thấy mặt con tiu nghỉu, hỏi ra mới biết vì rụt rè nên cậu ta không dám đưa thư, đành ra về trong tiếc nuối. Tôi an ủi:
- Thôi! Nghĩ gì nói đại đi con ơi, thư từ chi cho mất công.
- Run lắm mẹ ơi! Đứng trước người ấy là con như bị cúm, không nói được gì hết.
Tối hôm ấy, con trai nằm trăn trở cả đêm. Tôi biết con không ngủ được vì chưa thổ lộ được lòng mình. Thương con nhưng không biết phải làm sao, tôi khuyên: “Thôi con, mình có tấm lòng chân thành thì từ từ người ta cũng hiểu mà, đừng nóng vội làm gì con.
Một hôm đi làm về thấy con trai vui hẳn lên, đứa em kế nó vọt miệng nói: “Mẹ ơi, anh Hai làm quen được chị Hai rồi, ảnh nói chuyện đến một tiếng đồng hồ lận đó mẹ”. Nhìn ánh mắt long lanh rạng ngời, tôi biết con tôi đang ngập tràn hạnh phúc. Người con gái ấy là ai mà làm cho con tôi vui như thế? Kỳ diệu ghê. Mới hôm qua con tôi như cọng giá bị xìu mà nay như có ai tưới dòng nước mát vào, trông tươi tắn hẳn lên!
Con trai biết yêu, điều này đồng nghĩa với việc có một nhân vật khác ngoài tôi chiếm chỗ trái tim con. Và rồi con trai “cưng” sẽ dần rời xa dần vòng tay của mẹ. Con ơi! Tình yêu không chỉ là mộng mơ, lãng mạn, nó là khúc mở đầu của bản trường ca cuộc sống với những sắc màu, ngọt bùi, cay đắng, sướng vui pha lẫn khổ đau. Đó là con đường đau khổ nhiều tập con à! Tôi thầm mong người con gái nào đó được con tôi để ý, sẽ yêu thương con tôi chân thành, sẽ là người bạn tri âm, tri kỷ, chia bùi sẻ ngọt với con tôi. Tôi biết dù thương con nhiều đến đâu tôi cũng không thể chia sẻ cảm thông và theo con suốt đời được nên đặt kỳ vọng rất nhiều vào người con gái ấy.
Lần khác con hỏi:
- Sao kỳ vậy mẹ, sao con tặng quà cho người ta mà con còn vui hơn là được nhận quà nữa?
Tôi thầm nghĩ tình yêu như một phép mầu, dù đã trải qua rồi nhưng không sao giải thích được nó lại kỳ diệu như thế.
Cầu mong sao cô ấy cũng sẽ yêu con như mẹ đã từng yêu con |
Tôi ân cần hỏi: “Thế con viết gì trong tấm thiệp?”.
Con viết như vầy nè mẹ: “Best wish to you. I love you as much as I love my mother” (Anh yêu em nhiều cũng như yêu mẹ của anh)
Úy trời đất ơi! tôi vừa cười, vừa cảm động, nước mắt chực tuôn rơi. Mới biết trong trái tim con tôi, hai tình yêu đều lớn như nhau.
Con nói vậy nhưng mẹ biết rồi đây con không thể nào nghĩ và lo đến mẹ nhiều như đối với người con gái ấy. Tất nhiên là mẹ không buồn đâu. Vì mẹ biết, đó mới là người phụ nữ đi theo con, thương con, lo cho con suốt cuộc đời. Còn mẹ rồi sẽ có một ngày “tóc trắng mẹ bay… bay qua trần gian…”
Mẹ chỉ cầu mong sao cô ấy cũng sẽ yêu con như mẹ đã từng yêu con.