Thực ra lúc đầu tôi cũng không để ý, chỉ có cảm giác mấy cô em đồng nghiệp nhìn tôi có vẻ dè chừng. Mấy ông anh thì mỗi lần ăn cơm mà có uống rượu thì thể nào cũng lén nhìn tôi, xong rồi cử người đến cạnh tôi “xin phép em cho chồng em uống vài chén cho vui nhá, chỉ vài chén đủ vui thôi, nếu nó say bọn anh chịu hoàn toàn trách nhiệm”. Tôi nghe xong chỉ biết cười, nghĩ đồng nghiệp của chồng cũng khéo đùa thật.
Chồng tôi thực ra khoản rượu chè cũng kém, chỉ vài chén là say. Tôi tuyệt nhiên chưa bao giờ có ý cấm chồng uống rượu( vì có cấm cũng chẳng được), chỉ khuyên chồng “tửu lượng mình kém thì nên biết giới hạn để dừng, say rượu vừa mệt người lại vừa mất vui”. Bài bạc chồng tôi cũng không ham, vậy nên trong lúc các anh nhân dịp trời nắng nóng trốn trong điều hòa đánh bài thì chồng tôi đưa vợ con đi tham quan chỗ này chỗ nọ. Ấy vậy mà vừa ló mặt đến khách sạn đã nghe sếp của chồng nhìn tôi trách móc: “Ở nhà em hành nó thế nào cũng được, đi ra phải cho nó thoải mái chút chớ, đi đâu cũng kè kè, quản chồng cũng vừa phải thôi kẻo lại như nước, càng nắm càng trôi tuột đấy”. Tôi thấy chồng tôi tủm tỉm cười, lại vẫn nghĩ sếp chồng đang đùa.
Tối, nhân lúc chồng đang cùng anh em chém gió bên bàn rượu, tôi rủ chị đồng nghiệp của chồng đi dạo bên bờ biển. Lúc đầu chị cũng ít chuyện nhưng rồi vì tôi cởi mở nên chị cũng pha trò. Chị bảo tôi: “Nhìn chồng em nem nép sợ vợ mà thèm. Chồng chị á, ổng thích làm gì là làm, ai nói nghe chứ vợ nói không bao giờ nghe”. Tôi ngạc nhiên nói: “Ai bảo chị là chồng em sợ vợ?”
Nghe chị ấy kể em mới nhớ ra mọi chuyện, thì ra là có lần anh ấy ngã xe bị bầm tím ở mặt, đến công ty anh ấy bảo “vợ nghe điện thoại thấy giọng con gái gọi điện nên đánh”. Có lần liên hoan cuối năm ở chông ty anh ấy uống nhiều nên hơi say say, sáng mai đến công ty anh ấy mách “tối qua phải thuê nhà nghỉ ngủ vì vợ không cho vào nhà”. Mỗi lần ngồi đi ăn tiệc ngồi cùng bạn bè, anh ấy chối rượu bằng cách “vợ em cứ đá chân với véo hông em suốt nãy giờ. Em mà say thì về nhà ai cứu?”. Chị ấy bảo, mỗi lần kể giọng anh ấy rất thiểu não, chán nản đến cực độ khiến ai cũng cảm thấy ngại thay, anh ấy còn tuyến bố: “Nói thật, vợ em ấy, cả khu phố đều sợ chứ có riêng gì em đâu”.
Tôi nghe chị ấy kể xong vừa ngạc nhiên vừa hoang mang tột độ. Không ngờ chồng mình ra ngoài lại nói xấu vợ như thế. Chả trách mấy cô em đồng nghiệp sợ tôi ghen nên cứ dè chừng, mấy anh trai thì toàn mỉa mai đá đểu chuyện tôi quản chặt, ức hiếp chồng. Mà mỗi lần ai nói gì chồng tôi cũng chỉ tủm tỉm cười, lại còn can “mọi người cứ thế rồi về nhà lại chết em”. Hóa ra, nhờ chồng mà tôi trong mắt người ngoài đã trở thành một “mụ sư tử” chính hiệu.
Thường thì ông chồng nào dù có sợ vợ thật ra đường vẫn tỏ vẻ “ta đây cóc sợ vợ”, vậy mà chồng tôi thì luôn tỏ ra mình là người sợ vợ, lại thường xuyên bịa chuyện mình bị vợ bạo hành. Tôi không hiểu là chồng tôi “đùa như thật” hay là có lý do gì khác. Nếu mọi lời nói chỉ là đùa thì đâu cần phải “diễn sâu” đến mức cả công ty ai cũng tin như vậy.
Tôi đem chuyện kể với bạn bè, đứa thì nói “anh ấy tỏ ra sợ vợ tức là yêu vợ đấy. Đàn ông yêu vợ là đàn ông khi ra ngoài không sợ mang tiếng sợ vợ”. Có đứa lại nói: “Ôi, chồng tao cũng thế. Tỏ ra sợ vợ là mốt của đàn ông bây giờ. Bao nhiêu tội nợ cứ đổ lên đầu vợ hết. Lúc nào cũng sợ vợ đánh, sợ vợ chửi, sợ vợ không cho vào nhà, sợ vợ không cho ăn cơm...”
Các anh các chị cho tôi hỏi, có thật tỏ ra sợ vợ là mốt bây giờ của đàn ông không? Liệu tôi có nên nói chuyện này một cách nghiêm túc với chồng tôi không hay cứ mặc kệ vậy?