Mười năm quen biết và năm năm nên nghĩa vợ chồng, thời gian đã đủ dài và rộng để ta thấu hiểu và bao dung mọi thứ chưa anh? Mà sao lòng em vẫn cứ mãi trăn trở, day dứt, khổ đau khi phát hiện những phút giây xao lòng từ anh…
Hôm trước tình cờ cầm điện thoại của anh để tìm tấm ảnh cũ, em bất ngờ phát hiện dòng tin nhắn vừa gửi đến từ một người quen thân với vợ chồng mình. Chị là đồng nghiệp cùng cơ quan anh, thường tặng quà cho con trai mình và thỉnh thoảng còn đưa ra những lời khuyên hữu ích để em trọn đạo làm dâu, làm vợ, làm mẹ.
Ảnh minh họa. |
Em đã trót xem người ta như người chị gái thiết thân và hết lòng ủng hộ tình bạn của hai người. Vậy mà, điều gì đang xảy ra trước mắt em thế này? Chị xưng hô với chồng em thân mật quá, chị nhắn nhủ anh nhớ ăn cơm và ngủ sớm, chị không quên gửi cùng một biểu tượng trái tim…
Choáng váng. Hoang mang. Hụt hẫng… Bao xúc cảm như tảng đá đè nặng trái tim em từ giây phút ấy. Có lẽ nào anh và chị ấy không đơn thuần chỉ là tình bạn? Có lẽ nào anh trót quên mất mái ấm gia đình hạnh phúc của chúng ta? Có lẽ nào anh đành lòng làm em đau, làm con trẻ buồn tủi?...
Người ta bảo khi yêu đừng một lòng một dạ để rồi mối tình gãy ngang chỉ mình ta đau đớn tột cùng. Nhưng em đã yêu anh và thanh xuân của người con gái chỉ có mình anh…
Người ta còn bảo khi cưới đừng đặt trọn niềm tin vào bất cứ người đàn ông nào, bởi chẳng may ai kia nỡ vô tình quay lưng, tim ta có thể nén đau, chân ta có thể vững vàng mà bước tiếp. Nhưng em đã tin tưởng anh đến như thế, chưa từng có một kẽ hở nào để sự giả dối, lọc lừa len lỏi vào…
Vậy mà, tim anh đã xao động trước người phụ nữ khác ư? Chẳng có nỗi đau nào lớn hơn thế! Sau những ngày dài trăn trở và tự đấu tranh, em đã quyết định hỏi anh về chị ấy. Một thoáng bối rối trong mắt anh, một chút ửng đỏ nơi khuôn mặt và đôi tay anh nắm chặt trong vô thức.
Chỉ chừng ấy thôi em đã biết bao nhiêu phần trăm sự thật trong câu chuyện mà mấy phút trước em vẫn còn níu kéo một chút niềm tin mơ hồ. Em thinh lặng bước ra khỏi phòng với con tim nhói đau và niềm tin vụn vỡ…
Chiều muộn, anh lặng lẽ đến bên em nơi khóm hoa cúc vàng vừa bung nụ. Em lặng thinh ngắm mấy bông hoa bé xíu mà cõi lòng cuộn sóng. Chân đá nhẹ vào mấy viên sỏi, anh khó khăn mở lời xin lỗi. Rồi không gian lại im ắng đến khó chịu. Hàng rào ngăn cách vô hình tự dưng mọc lên chắn lấy tiếng nói cười, tranh cãi, trêu chọc đã thành quen của chúng ta suốt mười lăm năm qua. Đắng nghét!
Giọng trầm khàn của anh vang lên đều đều sau đó. Anh bảo mình có chút xao động mỗi khi nghĩ về chị ấy. Nhưng tất cả chỉ là những phút giây xao lòng, chỉ vậy thôi chứ chưa hề vượt quá giới hạn tình bạn. Đối với anh, người vợ trước mặt và cậu con trai dễ ghét vẫn là điểm tựa, niềm hạnh phúc vô ngần. Anh hứa sẽ điều chỉnh cảm xúc của mình, không để câu chuyện đi quá xa và không bao giờ lặp lại tình huống này lần nữa.
Dường như em bất lực trước vết rạn đầu tiên trong cuộc hôn nhân hạnh phúc của chúng ta. Em chẳng thể làm ầm lên như người ta bởi em còn có tự trọng của mình. Em cũng không thể dửng dưng xem như đó là một sự cố nhỏ nhoi trên hành trình còn xa lắm của chúng ta. Một áng mây mù âm u cứ giăng ngang, chắn lối khiến ánh mắt em xa xăm hơn, nụ cười của em bớt rạng ngời…
Bạn em bảo “Trách gì những phút xao lòng?”, bởi ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ. Nhưng vì em chưa từng… nên chẳng đủ đầy bao dung mà xí xóa mọi chuyện ư?.