Yêu anh xong rồi, em biết làm gì đây? (Ảnh: Internet)
Anh à! Em nhớ khi yêu anh, có những lúc em vu vơ tự hỏi: Nếu sau này mình không còn yêu nhau nữa, lúc đó em sẽ làm gì? Ngày đó em chưa trả lời được câu hỏi có vẻ quá đơn giản này. Bởi vì với một kẻ đang say mèm trong tình yêu của anh như em thì anh chính là cả thế giới! Vậy nên em không thể hình dung ra được nếu một ngày chỉ còn lại một mình trong tình yêu của hai đứa thì em sẽ ra sao?
Nhưng thời gian trôi qua. Em cũng dần lớn nên suy nghĩ cũng phải khác, đúng không anh? Em đâu còn là "nhóc con" như anh vẫn gọi. Tình yêu hai ta rồi cũng chẳng thể vẹn tròn. Em và anh không còn nắm tay nhau, cùng đi trên một con đường, cùng nhìn về một hướng và cùng chung những mơ ước nữa.
Cuộc tình đành đoạn rẽ ngang. Anh đi về phía chẳng phải là em mà ở đó có nhiều hoài bão đang chờ để anh thỏa sức vẫy vùng và ắt hẳn cũng sẽ có người con gái không phải là em đang mỉm cười đón đợi.
Em đứng lại, nhìn bóng anh khuất dần. Lòng chùng lại nhưng nước mắt chẳng thể rơi. Câu hỏi ngày nào xoay vòng trong tim: Yêu anh xong rồi, em biết làm gì đây?!
Thật may là em đã kịp lớn, đã kịp chín chắn hơn trong suy nghĩ. Cho nên khi chỉ còn mình em đối diện với con đường yêu thương còn quá dài rộng phía trước, em thấy không đến nỗi "ngợp" hay hoang mang như mình vẫn nghĩ. Anh ạ, em đã có câu trả lời cho câu hỏi của mình. Em hiểu mình vẫn còn rất nhiều việc phải làm khi anh đã đi.
Yêu anh xong rồi, bây giờ em cần phải yêu mình trước tiên, phải không anh? Thời gian qua hình như em đã "bất công" với chính mình thì phải. Vì anh thích mẫu con gái mang phong cách "vintage" nên em đã tập làm quen với váy hoa xòe duyên dáng, giày cao gót điệu đà, trang điểm nhẹ nhàng, cười nói nhẹ nhàng, e ấp...
Giờ đây em vẫn không hiểu sao lúc đó em lại có thể vì anh, vì tình yêu ấy mà thay đổi ghê gớm như vậy?! Chắc anh không biết em đã phải "dằn lòng" xếp xuống đáy tủ những chiếc jean rách bụi bặm, chiếc áo phông big size mà anh bảo "nhìn luộm thuộm", giày thể thao phong cách, chiếc mắt kính mà em hớn hở khoe với anh "trông nó ngầu thật ngầu" còn anh thì lại nghiêm mặt lắc đầu...
Bây giờ dù không còn anh nữa nhưng hình như em lại chẳng thấy buồn lắm anh ạ. Nhìn "những người bạn cũ" mà em thấy gần gũi, thoải mái đến lạ.
Chắc vì khi yêu anh em đã "gò" bản thân quá ấy mà! Giờ đây em sẽ lại jean bụi bặm, áo phông rộng, mắt kính to đùng, giày thể thao chất lừ và hớn hở cười đùa, chọc phá cùng mấy đứa bạn, thân đến mức có khi chả nhớ tên thật của nhau ấy chứ!
Hẳn tụi nó sẽ chẳng cho em thời gian rỗi để mà nhớ nhung hay đau khổ, vật vã kiểu mấy đứa thất tình chúng vẫn hay gặp. Sẽ là những buổi phượt đầy trải nghiệm thú vị, là những tấm hình "selfie" đánh dấu những vùng đất mới mà chúng em đã kịp chinh phục, là những buổi tiệc đơn giản thôi, chả cầu kỳ về món hay địa điểm nhưng luôn đầy tiếng cười, mà em sẽ cười thật sảng khoái chứ không nề hà ý tứ như khi ở cùng anh.
Yêu anh xong rồi nhưng em vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình. Em đã đủ lớn để hiểu rằng anh rõ ràng không còn bên em như ngày nào nhưng không vì thế mà mặt trời ngừng mọc, trái đất ngừng quay và tim em thì không thể ngừng đập! Anh đã từng hiện hữu trong em với tất cả yêu thương, chờ đợi và hi vọng. Nhưng chỉ là "đã từng" thôi!
Quá khứ có thế nào rồi cũng sẽ đến lúc ngủ yên. Giờ này em sẽ điềm nhiên một mình bước trên con đường hai ta vẫn từng qua. Cơn gió se lạnh vô tình tạt ngang khiến em có thể sẽ cảm thấy một chút chông chênh. Nhưng không sao cả! Tay trái em sẽ tự tìm đến tay phải, ủ ấm lẫn nhau và lại bình thản bước tiếp.
Cuộc sống không có anh hẳn sẽ chẳng đến nỗi chật vật lắm đâu. Bởi bước ra khỏi thế giới là anh mà em từng chọn lựa sẽ là một thế giới rộng lớn hơn, màu sắc hơn rất nhiều.
Yêu anh xong rồi thì giờ đây em sẽ học cách yêu những bóng cây tỏa tròn vẫn âm thầm nhẫn nại che nắng, yêu bông hoa trắng nhỏ xinh rung rinh bên ven đường như đang chào em trong gió sớm, yêu ngọn cỏ dại kiên cường len lỏi qua khe đá, bật lên màu xanh căng tràn nhựa sống giữa nền đá khô lạnh...
Em học cách yêu cuộc sống này từ những thứ nhỏ nhặt nhất mà ngày xưa đã bị cái bóng của anh che mờ. Em nhận ra cuộc sống không có anh cũng không phải là điều gì đó kinh khủng lắm.
Yêu anh xong rồi, em làm gì tiếp đây? Phải rồi, em sẽ từ từ học cách yêu một người khác và chắc chắn sẽ khác với cách mà em đã từng yêu anh. Chả lẽ trong cả tỷ người ngoài kia, ngoài anh ra lại không có một chàng trai đủ tốt dành riêng cho em phải không anh?
Tất cả những kỷ niệm cũ, cảm xúc cũ, dư vị của một tình yêu đã trở thành xưa ấy em sẽ xếp gọn, gói kỹ. Em sẽ học cách giữ lòng thật trong để đón nhận những cảm xúc mới dẫu biết rằng nó không thể trinh nguyên như tình yêu đầu.
Em tự hứa với mình sẽ vẫn dốc cạn lòng để yêu một cách trọn vẹn nhất người đàn ông đến sau anh. Nhưng trong tình yêu ấy, em phải được là chính mình: bướng bỉnh một chút, bụi bụi một chút, sẵn sàng đối diện với người em yêu khi có bất đồng quan điểm nhưng cũng chẳng ngại ngần gục đầu vào bờ vai ấy để tìm bình yên, hoặc coi anh như chiếc khăn giấy mà khóc như mưa khi trong lòng không vui...
Người sẽ chấp nhận em với jean rách, quần ngố, kính đen, giày thể thao vi vu trên "con ngựa sắt cà tàng" mà rong ruổi khắp nơi. Tình yêu ấy nó phải "rất đời" chứ không thể mãi lãng mạn, đẹp như phim Hàn. "Soái ca" trong em sẽ chỉ là như vậy thôi!
Thấy không?! Yêu anh xong rồi cứ ngỡ sẽ chẳng biết làm gì nhưng rõ ràng em vẫn còn rất nhiều việc khác đang chờ đợi. Người ta chẳng phải vẫn nói khi cánh cửa này đóng lại thì ắt hẳn sẽ có cánh cửa khác mở ra.
Chỉ là mình có đủ can đảm để đóng chặt cánh cửa đã không còn dành cho mình hay không mà thôi. Ngủ một giấc thật sâu, ngày mai khi thức dậy em vẫn sẽ lại thấy trời trong, mây trắng, nắng vàng. Em tin tất cả vẫn cứ luôn rực rỡ nếu như em biết bình thản chấp nhận những ngày đã qua...