Ảnh minh hoạ: Internet
Tôi và Thùy hợp nhau ngay từ tối đầu tiên đến lớp học nâng cao tiếng Anh ở trong con ngõ nhỏ yên tĩnh, cách xa trung tâm thành phố khoảng 5, 7 cây số. Tôi bị kẹt xe nên tới trễ, khi ấy chỉ còn đúng một chỗ ngồi còn trống ở dãy ghế cuối lớp. Lúng túng, tôi lách người vào chỗ ngồi dành cho mình và vô tình giẫm lên chân cô gái ngồi cạnh, tôi thì thầm xin lỗi mà không dám nhìn vào mặt “nạn nhân”. Vậy mà đến giờ giải lao chính Thùy - tên cô gái, “nạn nhân” bất đắc dĩ của tôi đã chủ động làm quen với tôi.
Cảm nhận của tôi về Thùy, em không phải là mẫu phụ nữ xinh đẹp để hút hồn ngay người đối diện. Nhưng càng có thời gian tiếp xúc, tôi càng bị em chinh phục bởi em thật thùy mị, duyên dáng như cái tên của mình. Đặc biệt, Thùy rất giỏi tiếng Anh, hầu như buổi học nào em cũng được thầy giáo khen ngợi và mời lên bảng đọc mẫu, chữa bài tập cho cả lớp. Quen rồi mới biết, Thùy là nhân viên marketing cho một hãng mĩ phẩm của nước ngoài đang ăn nên làm ra ở thành phố này. Vì vậy việc em tìm đến lớp để nâng cao trình độ tiếng Anh là cần thiết.
Còn tôi là hướng dẫn viên du lịch, công việc của tôi cũng cần giỏi ngoại ngữ để giao tiếp làm vừa lòng du khách. Kết thúc khóa học, tôi và Thùy đã trở nên thân thiết, tình cảm ngày càng tốt đẹp để rồi Thùy về làm vợ tôi khi em đón sinh nhật lần thứ 23 còn tôi sang tuổi 26.
Thùy muốn có con ngay, nhưng tôi động viên em, vợ chồng phải phấn đấu có được căn hộ chung cư thay cho căn phòng trọ đang ở rồi phải cố tích lũy kinh tế sao cho cuộc sống được đủ đầy, được tự chủ chi tiêu, không phải phiền lụy đến bố mẹ đôi bên rồi khi đó có con cũng chưa muộn.
Thường vào những dịp lễ, Tết, ai cũng muốn sum họp với gia đình còn tôi lại phải xa Thùy để đưa du khách đi tham quan suốt chiều dài đất nước. Tôi biết em buồn, nhưng em chưa bao giờ kêu ca hay tỏ ý không vui khi tôi liên tục vắng nhà, ngược lại, em luôn chăm sóc chu đáo cho những chuyến đi của tôi bằng việc lo cho tôi từ quần áo, đồ dùng cá nhân đến chai dầu gió phòng khi bị cảm do sự thay đổi khí hậu khác nhau của những vùng mà tôi đến.
Để thực hiện kế hoạch có nhà riêng, có nhiều tiền, tôi gò mình, chắt bóp tiêu pha, đưa về cho Thùy từ lương, thưởng cho đến những đồng tiền boa của khách để em gửi tiết kiệm. Tôi miệt mài, mê mải kiếm tiền, không bỏ lỡ một cơ hội nào, có khi vừa dẫn đoàn du lịch về lại thành phố mà gặp dịp một đồng nghiệp bận việc, không đi tour được, tôi lại hăng hái xin sếp cho tôi lên đường.
Nhiều khi tôi cũng giật mình, áy náy vì cả tháng vợ chồng chưa gặp nhau nhưng rồi đồng tiền đã làm tôi tặc lưỡi để quên vợ trẻ, lao vào công việc. Cứ thế, áp lực phấn đấu cho kế hoạch nhà riêng, cho tiền dần dần cuốn tôi ra khỏi tổ ấm của mình.
Nhân đợt nghỉ lễ vừa qua, lần đầu tiên Thùy rụt rè đề nghị tôi nghỉ đi tour, về thăm bố mẹ đôi bên và cho em có một kì nghỉ trọn vẹn bên tôi. Thương vợ, nhưng nghĩ đến số tiền lớn nhận được khi đi những tour ngày lễ, tôi tiếc lắm, tôi hứa với Thùy sẽ kết thúc sớm hành trình để dành cho em ít nhất một ngày vui.
Thế nhưng do gặp thời tiết không thuận, máy bay hoãn chuyến, tôi trở về nhà thì dịp lễ cũng đã qua. Đèn ngoài phố sáng trưng, đèn các nhà cũng sáng trưng, riêng chỉ có căn phòng thuê của hai vợ chồng tôi tối om.
Lo sợ điều chẳng lành, tôi vội vã mở khóa nhà, khi điện được bật sáng, tôi suýt xỉu vì đồ đạc của vợ tôi đã không còn trong tủ nữa. Trên bàn ăn là một lá thư còn hoen nước mắt của vợ. Thùy trách tôi không hiểu lòng em, em cũng đã cố gắng tiết kiệm chi tiêu để cùng tôi thực hiện ước mơ, nhưng kế hoạch đó là dài lâu, còn hiện tại, em cần tôi là cần tình cảm vợ chồng, cần có một đứa con để tổ ấm được hoàn thiện. Em bảo em đã làm giấy ủy quyền, tôi có thể rút tiền ở sổ tiết kiệm đứng tên em bất cứ khi nào. Còn bây giờ tôi nên cho em một khoảng lặng để em nghe lại nhịp đập của trái tim mình….
Giờ tôi đã hiểu, đối với em, tiền không phải là tất cả.