Tháng tư năm ấy, có người đã khiến em cảm thấy mình là cô gái hạnh phúc nhất trong đời, vậy mà 4 năm sau, cũng vào tháng tư mà anh lại nỡ rời xa em...
Anh à!
Cho em được gọi anh bằng một âm điệu thân thương nhất anh nhé, nốt hôm nay thôi...
Chúng ta quen nhau cũng bước sang năm thứ 4 rồi anh nhỉ, thời gian trôi nhanh quá, nhanh đến nỗi nhiều khi em không nhớ nổi mình đã trải qua quãng đường quá khứ khó khăn bằng cách nào nữa. Không phải bởi em đã quên mà là cơm áo gạo tiền thực sự xoay vần mình quá, những yêu thương, những khoảng lặng, chỉ là một thứ xa xỉ ở thời điểm hiện tại, anh có nghĩ như em không ạ?
À, thôi, em không hỏi anh nữa, em sẽ luôn nghĩ rằng anh còn nhớ, anh còn yêu em, mãi mãi ở những năm tháng cũ...
Anh tỏ tình với em vào đúng ngày cá tháng tư, anh bảo ngày nói dối nhưng anh thích em là thật đấy... Chớp mắt mà đã 4 năm rồi, con gái mình cũng hai tuổi rồi, anh còn nhớ được ngày hôm ấy không ạ? Em hỏi anh hơi nhiều, vì em lo sợ anh quên rồi, quên cả em trong cuộc đời này rồi... Thứ tình cảm ngỡ như không gì có thể chia cắt, biết bao khó khăn, hi sinh của một thời sinh viên khốn khó, từng ở bên nhau vui vẻ như thế, người bắt đầu là anh, người hứa che chở em cả đời là anh, để bây giờ, người muốn xa em cũng là anh...
Có người nói với em rằng, không một ai tránh được tháng năm, tháng năm cứ trôi đi, kỷ niệm chỉ là kỷ niệm, không một ai bận tâm đến kỷ niệm nữa đâu, nó chỉ là thứ để người ta nhớ về, nhớ về và bất lực vì không thể thay đổi, không thể quay lại. Em là người hoài niệm, cho nên chỉ mình em sống với kỉ niệm của chúng mình, còn anh, giờ anh nói cuộc sống này phải thực tế.
Tình yêu này, mỗi người chúng mình đều đã mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, ai cũng muốn cái tôi của mình là đúng, nhưng nước mắt rơi thì chỉ có mình em anh ạ. Tháng tư năm ấy, có người đã khiến em cảm thấy mình là cô gái hạnh phúc nhất trong đời, vậy mà 4 năm sau, cũng vào tháng tư mà anh lại nỡ rời xa em. Thực ra, em luôn luôn nghĩ rằng, tình yêu của mình sẽ không bền, e đúng là thiếu lòng tin phải không, nhưng mà sự thật đúng là như vậy mất rồi. Sự thật đúng là như vậy, giây phút này, sao em thấy nghẹn ngào quá đi thôi. Từ giờ, mỗi người một ngả, em bỗng thấy sợ thành phố này, sợ những con đường chúng ta đã cùng nhau đi qua, sợ em sẽ gục ngã bởi chính những kỷ niệm ngày xưa, cùng anh.
Ở hiện tại chúng ta đã không còn nắm tay nhau, không thấu hiểu nhau, tự đánh mất nhau, anh sẽ đi con đường của anh, em sẽ rẽ lối rẽ của em, dẫu có gặp lại, cũng không ai nắm tay ai như ngày xưa nữa, nếu biết trước có một kết cục như bây giờ, liệu năm đó anh có nói yêu em không anh?
Cuối cùng người không thể bước đi lại là em.
Em không trách anh đâu, thật đấy. Vì có trách móc cũng không làm cho em cảm thấy vui vẻ, thoải mái gì, ngược lại còn làm em đau khổ hơn, u uất hơn.
Em vẫn tin một điều rằng, năm đó, anh yêu em là thật.
Còn anh, tháng tư năm ấy có phải là lời nói dối... thật lòng của anh không?